Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 917 - Chương 916: Ta Thật Nhớ Ngươi (2/8)

Chưa xác định
Chương 916: Ta thật nhớ ngươi (2/8)

"Hạ lão sư, ngươi đã đến rồi." Lúc này Hứa Nguyện cũng lên tiếng chào hỏi Hạ Chí, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: "Ta thường xuyên nhìn thấy tin tức về ngươi và Thu Đồng tiểu thư trên mạng, hai người đều rất lợi hại!"

Tuy người ở thủ đô, nhưng bình thường Hứa Nguyện cũng rất quan tâm tới tình huống của trường trung học phổ thông Minh Nhật. Vì thế, thật ra nàng cũng có thể tính là rất quen với Hạ Chí. Cũng chính vì vậy, tuy đây lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hạ Chí, nhưng nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

"Hứa Nguyện, ngươi cảm thấy thân thể thế nào?" Hạ Chí mở miệng hỏi.

"Ta cảm thấy rất tốt, một chút chuyện cũng không có, bệnh viện cũng không kiểm tra ra vấn đề gì. Chỉ là bọn họ không được yên tâm lắm, cho nên mới để ta ở lại bệnh viện thêm một ngày, nói là phòng ngừa vạn nhất" Hứa Nguyện trả lời.

"Bệnh viện cẩn thận một chút cũng không sai, chẳng qua ngươi sẽ không có chuyện gì." Hạ Chí cười nhạt một tiếng: "Ngươi thay quần áo đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi."

"A?" Hứa Nguyện ngẩn ngơ: "Hạ lão sư, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

"Học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật không thể bị người bắt nạt vô ích." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta sẽ dẫn ngươi đi tìm người đã hại ngươi nhảy lầu kia"

Nói xong câu đó, Hạ Chí lại đi ra khỏi phòng bệnh, tiện tay còn đóng cửa phòng lại.

Rất nhanh cửa phòng đã được mở ra, phụ thân Hứa Nguyện Hứa Đại Hải cũng đi ra, hắn ta cũng tự đóng cửa lại.

Lại xấp xỉ qua chừng 10 phút, Hứa Nguyện mới đi từ bên trong ra. Mà lúc này đây, nàng đã thay một bộ y phục thông thường.

Thật ra đây cũng chỉ là một bộ váy liền áo, về phần băng gạt trên đầu nàng lại không gỡ ra, vẫn băng trên đầu như cũ.

"Hạ lão sư, ta có thể đi chung với Hứa Nguyện chứ?" Lúc này Uông Tĩnh cũng đi ra.

"Có thể." Hạ Chí trả lời: "Hứa Nguyện, để phụ mẫu ngươi ở lại bệnh viện đi, không tốn quá nhiều thời gian đâu"

"Ừm, được." Hứa Nguyện gật đầu, lập tức dùng thủ ngữ nói một vài thứ gì đó với Hứa Đại Hải, sau đó nói với Hạ Chí: "Hạ lão sư, vậy chúng ta đi thôi. Mới vừa rồi ta đã nói với phụ mẫu ta, để bọn họ ở lại đây trước."

Hạ Chí cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi ra phía ngoài.

Hứa Nguyện và Uông Tĩnh nhanh chóng đuổi kịp. Ba người cùng đi ra khỏi bệnh viện, sau đó Hạ Chí lại kéo một chiếc Mercedes ven đường, nói một câu với hai tiểu nữ hài: "Lên xe đi"

"Hạ lão sư, chúng ta sắp tới chỗ nào vậy?" Hai nữ hài tử lên xe rất nhanh, mà Hứa Nguyện lại mở miệng hỏi.

"Nơi ngươi nhảy lầu, ngươi còn nhớ chứ?" Hạ Chí hỏi.

"Nhớ kỹ, là một tiểu khu hạng sang tên là Thiên Hạ Cư, bên trong ngoại trừ mấy nhà thang máy còn có một vài biệt thự. Hiện tại ta đang làm gia sư trong một căn biệt thự ở đây. Khu dân cư này có rất nhiều người, ta cho rằng mình không có việc gì, nào biết được người nói muốn mời ta tới làm gia sư đầu tiên là nói sẽ trả cho ta 1000 tệ một giờ, chỉ cần ta chơi với hắn. Sau đó hắn còn nói cái gì mà muốn bao nuôi ta, về sau nữa ta không đồng ý, hắn lại cưỡng ép ta" Nói tới chuyện khi đó, Hứa Nguyện lại rất tức giận: "Lúc đó ta chỉ muốn trốn, sau đó ta liền men theo ban công trực tiếp nhảy xuống."

Hứa Nguyện nhảy xuống còn có thể sống được, hiển nhiên là vì nàng nhảy từ biệt thự. Ngôi biệt thự kia chỉ cao ba tầng, xác suất còn sống sót vẫn tương đối cao.

Nhưng vận khí của Hứa Nguyện lại không tốt lắm, đầu nàng đụng phải mặt đất, cho nên nàng thiếu chút nữa té chết. Nếu không phải Hạ Chí xuất hiện, hiện tại nàng có thể thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm hay không còn rất khó nói đây.

Bác sĩ của Hứa Nguyệt cảm thấy Hứa Nguyện đột nhiên có thể khỏe lên như vậy, thật đúng là kỳ tích. Nhưng trên thực tế, đó cũng không phải kỳ tích gì, mà là Hạ Chí dẫn theo giáo y tới chữa trị cho Hứa Nguyện mà thôi.

"Hứa Nguyện, ngươi thấy tên cầm thú kia nhất định có thể nhận ra hắn, đúng không? Cảnh sát nhất định sẽ để ngươi làm chứng"

Uông Tĩnh không nhịn được hỏi.

"Đương nhiên nhận ra, chẳng qua Hạ lão sư, có phải người nọ rất có bối cảnh không? Ta cũng cảm thấy dường như cảnh sát không coi trọng vụ án này." Hứa Nguyện mở miệng hỏi.

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy, ta cảm thấy bọn hắn đang qua loa chúng ta." Uông Tĩnh cũng tỏ vẻ tán thành.

"Không cần phải quan tâm tới cảnh sát, ta tự xử lý." Hạ Chí vừa lái xe vừa hờ hững trả lời một câu.

Tự mình xử lý?

Uông Tĩnh và Hứa Nguyện nhìn nhau, Hạ lão sư này định trực tiếp đi đánh tên cầm thú kia một trận sao?

"Hạ lão sư, hình như ngươi rất quen thuộc thủ đô này thì phải?"

Sau đó, Hứa Nguyện lại ngạc nhiên hỏi.

Không thể không nói, tố chất tâm lý của Hứa Nguyện thật rất tốt. Nàng vừa gặp phải chuyện lớn như vậy, thế mà hiện tại lại có thể hành sự tự nhiên, đường như không có bóng ma tâm lý gì.

"Hôm qua ta đã làm quen một chút với hoàn cảnh nơi này." Hạ Chí hờ hững trả lời một câu. Thật ra trước đây hắn cũng đã từng tới thủ đô, chẳng qua cũng không tính là quen thuộc. Nhưng ngày hôm qua, khi hắn tìm kiếm Đát Kỷ, hắn đã thật sự quen thuộc thành thị này.

Lại qua thêm chừng mười phút, Mercedes lái vào một khu dân cư, mà Hứa Nguyện cũng bắt đầu chỉ đường.

"Hạ lão sư, phía trước quẹo trái... Đi lên thêm chút nữa... A, phía trước quẹo phải, lại quẹo phải, tới rồi, chính là nơi này. Nơi này có bảo vệ, bình thường không cho vào..." Hứa Nguyện còn chưa dứt lời đã ngẩn ngơ, bởi vì đường như cửa tự động mở, mà Hạ Chí thì trực tiếp lái xe vào khu biệt thự.

Cũng may rất nhanh Hứa Nguyện đã kịp phản ứng: "Hạ lão sư, lái thẳng vào trong, hẳn là căn nhà ở tận cùng, số tám mươi tám... Đúng, tiến về phía trước thêm một chút... A? Không đúng, chuyện gì xảy ra?"

Lúc này, Mercedes ngừng lại, nhưng Hứa Nguyện lại trợn tròn mắt. Sao lại thế này?

Bình Luận (0)
Comment