Trong trí nhớ của Hứa Nguyện, phía trước có một ngôi biệt thự, nhưng bây giờ nơi đó lại cái gì cũng không có.
Không, cũng không phải cái gì cũng không có, ở chỗ kia lại có thể biến thành một bồn hoa. Biệt thự đã tan biến không còn dấu tích, lại mọc lên rất nhiều bồn hoa tươi!
"Hứa Nguyện, có phải ngươi nhớ nhầm không?" Uông Tĩnh đã xuống xe nhìn chung quanh. Nơi này nhìn thế nào cũng không giống như có biệt thự.
Cách đó không xa ngược lại có mấy ngôi biệt thự, nhưng nếu nói trước đây nơi này có biệt thự, nàng thực sự khó mà tin được.
Lúc này Hứa Nguyện cũng xuống xe. Nàng chạy đến bên kia sau đó lại chạy trở lại, chạy tới chạy lui vài lần nàng mới bày ra về mặt khó hiểu nhìn Hạ Chí: "Hạ lão sư, thật kỳ quái, ta nhớ rõ ràng là vị trí này. Nhưng vì sao nơi này lại không có biệt thự nữa? Hơn nữa, ngươi xem bên kia, nhà số tám mươi bảy và tám mươi chín đều ở đây, vì sao nhà số tám mươi tám lại như tan biến vào không gian rồi?"
"Hứa Nguyện, có phải đầu óc ngươi không được rõ ràng lắm không?" Uông Tĩnh có chút hoài nghi: "Ta nghe nói đầu bị thương sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ. Hơn nữa, trước đó bác sĩ cũng nói rất có thể ngươi sẽ bị não động, không bài trừ khả năng bị mất một phần trí nhớ."
"Không đúng, ta nhớ rất rõ ràng. Lại nói mất trí nhớ là một chuyện khác, đó là hoàn toàn không nhớ rõ, nhưng vì sao hiện tại ta cứ như đã nhớ lộn?" Hứa Nguyện có chút khổ não. Nàng cảm thấy hẳn mình không sai, nhưng hết thảy trước mắt lại nói cho nàng biết, nàng thật sự nhớ lộn.
"Ngươi nhớ không sai." Lúc này Hạ Chí lại lên tiếng: "Ö đây vốn có biệt thự"
"Biệt thự kia đâu?" Uông Tĩnh không nhịn được hỏi.
"Bị hủy đi" Hạ Chí thản nhiên nói.
"A? Hủy đi?" Uông Tĩnh ngẩn ngơ: "Không thể nào? Muốn dỡ bỏ cũng không cách nào dỡ tới sạch sẽ như vậy mới đúng? Hiện tại chỉ mới mấy ngày qua thôi?"
"Đi thôi, chuyển sang nơi khác." Hạ Chí lại không trả lời Uông Tĩnh, chỉ xoay người lại lên xe.
Hứa Nguyện và Uông Tĩnh rất nhanh đã lên xe, chỉ có điều Hứa Nguyện lại có chút khó hiểu: "Hạ lão sư, hiện tại chúng ta đi đâu?
Ta vốn không biết tên sắc lang kia đang ở nơi nào. Ta chỉ biết nơi này thôi... Đúng rồi, hắn đã từng nói với ta một cái tên, nhưng ta không biết đó là tên thật hay giả..."
"Không cần quan tâm tới những chuyện này, ta sẽ xử lý." Hạ Chí ngắt lời Hứa Nguyện, sau đó nổ máy xe, rất nhanh đã lái xe ra khỏi khu dân cư.
Uông Tĩnh và Hứa Nguyện đưa mắt nhìn nhau. Hiển nhiên hai người bọn họ cũng không biết rốt cuộc Hạ Chí muốn đi đâu.
Hiện tại thật ra vẫn còn rất sớm, chưa tới chín giờ, trên đường phố thủ đô hơi đông người, nhưng Hạ Chí lái xe lại một đường thông thuận.
Xấp xỉ nửa giờ sau, xe ngừng lại, Hạ Chí cũng xuống xe theo.
"Hạ lão sư, đây là đâu?" Hứa Nguyện cũng xuống xe, nhưng sau đó nàng lại càng thêm khó hiểu. Dường như đây là một biệt thự lớn, chiếm diện tích rất lớn. Ở nơi như thủ đô này lại có thể có một viện lớn như vậy, sợ rằng không chỉ là đơn giản là có tiền.
"Không phải các ngươi cảm thấy rất kỳ quái, không biết vì sao chỉ mới vài ngày biệt thự đã biến mất sao?" Hạ Chí thản nhiên nói: "Bây giờ ta có thể nói cho các ngươi biết, một căn nhà phòng muốn biến mất vốn không cần vài ngày, có lẽ chỉ cần vài phút"
"A?" Uông Tĩnh ngẩn ngơ: "Vài phút?"
"Hạ lão sư, nhà sẽ không vô duyên vô cớ biến mất chứ?" Hứa Nguyện không khỏi hỏi.
"Thế nhưng nhà cũng sẽ ngã." Hạ Chí mỉm cười: "Trên thế giới này, có đôi khi sẽ xảy ra một số chuyện rất kỳ quái. Tỷ như có một số căn nhà vô duyên vô cớ đột nhiên ngã xuống."
"Không thể nào, cũng không phải động đất..." Uông Tĩnh mới vừa nói xong đã đột nhiên trợn tròn mắt, bởi vì nàng lập tức phát hiện, căn biệt thự lớn phía trước đang sụp đổ với tốc độ cực nhanh.
"Này... vì sao cái nhà này lại đột nhiên ngã sụp?" Hứa Nguyện cũng ngẩn người.
Trong khoảnh khắc, Hứa Nguyện cho rằng nơi này thật sự có động đất. Nhưng sau đó nàng lập tức xác nhận, thực tế vốn không có động đất xảy ra. Thế nhưng trong tầm mắt, toàn bộ kiến trúc trong đại trạch viện như vừa gặp phải trận động đất cực mạnh, nhanh chóng sụp xuống!
"Có động đất rồi!"
"Chạy mau!"
Tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ bên trong, hoặc xa hoặc gần. Chỉ mấy phút đồng hồ ngắn ngủi sau đó, toàn bộ biệt thự lớn lập tức trở thành một mảnh đất bằng chân chính. Mà trong phế tích, mấy trăm nam nữ lộ vẻ chật vật dị thường.
Hiện tại đang là hơn chín giờ sáng, thời gian này mặc dù có không ít người đã rời giường, nhưng cũng có người còn đang ngủ.
Vì vậy, có một số người chỉ mặc quần áo lót, thậm chí có người còn không mặc gì. Đương nhiên, loại này hơn phân nửa là đã từng vận động lúc sáng sớm, hoặc thích ngủ trần.
Biệt thự lớn bị san thành bình địa có về hỗn loạn, ai cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, không ít người còn vô thức cho rằng có động đất. Nhưng rất nhanh bọn hắn đã phát hiện, hẳn đây không phải động đất. Bởi vì ngoại trừ trạch viện của bọn hắn ra, những kiến trúc khác dường như đều không gặp phải chuyện gì.
"Thế này là thế nào?"
"Có ai có điện thoại không? Mau gọi điện thoại."
"Cái gì cũng bị chôn dưới đất rồi, ngay cả y phục cũng không tìm được..."
"Ai cho ta mượn một bộ quần áo mặc đi!"
Trong lúc đám người không biết làm sao, một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Đừng sợ, không phải động đất."
Mặc dù giọng nói này không lớn, nhưng lại truyền rõ vào trong tai mỗi người. Vì vậy, một giây sau, mấy trăm ánh mắt lập tức nhìn về cùng một phương hướng, sau đó bọn hắn liền thấy ba người, một nam tử trẻ tuổi và hai nữ tử trẻ tuổi.