Ba người này đương nhiên là Hạ Chí và Hứa Nguyện Uông Tĩnh.
Mà người mới vừa nói chuyện đương nhiên cũng là Hạ Chí.
"Ngươi là ai?"
"Ngươi ở đây làm gì?"
"Nhà của chúng ta bị sao vậy?"
"Quên đi, ngươi nhanh cho chúng ta mượn điện thoại dùng một chút..."
Hơn mười người đi về phía bên này. Bọn hắn vừa đi vừa nói, luôn mồm luôn miệng, có vẻ càng thêm hỗn loạn.
"Ta tên Hạ Chí, Hạ Chí trong hai mươi bốn tiết khí, hắn phần lớn người trong số các ngươi không nhận ra ta, thậm chí căn bản còn chưa từng nghe tới tên của ta. Chẳng qua cũng không sao cả. ' Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí vang lên: "Ta chỉ hy vọng các ngươi nhớ kỹ một việc, người khiến các ngươi rơi vào tình cảnh như thế không phải ai khác, mà chính là người Lý gia các ngươi gọi là đại thiếu gia, Lý Thiên Anh"
"A2"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Chuyện này có liên quan gì với đại thiếu gia?"
"Đại thiếu, sao lại thế này?"
"Thiên Anh, ngươi biết người này sao?"
Lại là vô số lời thăm hỏi. Chẳng qua lần này, rất nhiều người lại dời tầm mắt về phía một thanh niên trẻ tuổi chỉ chừng ba mươi.
Nam tử trẻ tuổi này trông rất oai hùng bất phàm, cứ việc hiện tại hắn ta mình đầy bụi đất, nhưng lại tuyệt không khiến người ta cảm giác chật vật, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy hắn ta có sức hút khác lạ.
"A, đây không phải Diệp Mẫn kia sao?" Uông Tĩnh lại thấy được một người khác. Ỗ bên cạnh thanh niên trẻ tuổi này có một nữ nhân rất xinh đẹp, chính là Diệp Mẫn đã xuất hiện ở bệnh viện ngày hôm qua.
Mà thấy Diệp Mẫn, rốt cục Uông Tĩnh cũng ý thức được, Hạ Chí cũng không tùy tiện tìm đại một nơi. Dường như nơi này thực sự có liên quan tới chuyện của Hứa Nguyện.
"Hạ Chí, ngươi làm cái gì?" Thanh niên trẻ tuổi chậm rãi đi về phía Hạ Chí, trong giọng nói của hắn có phẫn nộ rất rõ ràng: "Nơi này là thủ đô, không phải thành phố Thanh Cảng của ngươi, không nên làm xằng làm bậy ở chỗ này!"
"Phải không?" Hạ Chí cười nhạt một tiếng, sau đó hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh thanh niên trẻ tuổi: "Lý Thiên Anh, hôm qua ta đã nói rồi, ta cho các ngươi giao người ra đây, đáng tiếc ngươi không nghe lời ta."
Nói đến đây, Hạ Chí đột nhiên đá thẳng một đá vào hạ bộ của nam tử trẻ tuổi này.
"A!" Thanh niên trẻ tuổi chính là Lý gia đại thiếu Lý Thiên Anh, mà tiếng kêu thê lương thảm thiết của hắn ta lập tức khiến bốn phía ồn ào náo loạn.
"Ngươi làm cái gì?" Diệp Mẫn quá sợ hãi: "Nhanh bảo vệ đại thiếu gia, các ngươi còn nhìn cái gì vậy? Nhanh, đó là người điên!"
Nghe được tiếng la của Diệp Mẫn, ngược lại có mấy người lập tức nhằm phía Hạ Chí. Kết quả không có gì bất ngờ, mấy người này lập tức kêu thảm ngã xuống đất.
Ngay sau đó, lại có mười mấy người sôi nổi qua đây muốn hỗ trợ.
Nhưng khi mười mấy người này đều kêu thảm thiết té trên mặt đất, cũng không còn người nào dám tiến lên.
"Oa, Hạ lão sư đánh nhau thật lợi hại." Uông Tĩnh thấy vậy, có chút ngây người.
"Đúng vậy, nghe nói hắn đánh nhau cho tới bây giờ đều chưa từng thua." Hiển nhiên Hứa Nguyện càng hiểu Hạ Chí nhiều hơn một chút.
"Hạ Chí, ngươi, tốt nhất ngươi nên một vừa hai phải..." Lý Thiên Anh bày ra vẻ mặt thống khổ, nhưng lại rất nỗ lực đứng lên: "Nơi này, nơi này là thủ đô... A!"
Lý Thiên Anh còn chưa dứt lời đã lại hét thảm một tiếng. Lúc này Hạ Chí không đạp vào hạ bộ của Lý Thiên Anh, mà trực tiếp cho đầu gối Lý Thiên Anh một cước.
Tiếng xương nứt giòn tan truyền đến, Lý Thiên Anh vốn chưa thể đứng thẳng người lại kêu thảm ngã trên mặt đất. Lần này, hắn ta muốn đứng lên cũng không có khả năng.
"Hạ Chí, ngươi thật quá mức, chuyện này vốn không liên quan tới đại thiếu gia, người khiến Hứa Nguyện phải nhảy lầu cũng không phải đại thiếu gia!" Diệp Mẫn rống giận với Hạ Chí: "Oan có đầu nợ có chủ, vì sao ngươi không đi tìm đương sự chân chính?"
"Ngươi muốn nói ta nên đi tìm Tôn Viêm sao?" Hạ Chí thản nhiên nói: "Đương nhiên ta biết hắn mới là đương sự chân chính, mà đương nhiên ta cũng sẽ đi tìm hắn. Đáng tiếc là, nếu như từ lúc mới bắt đầu, đại thiếu gia của các ngươi không nhúng tay vào chuyện này, ta cũng sẽ không quan tâm tới các ngươi. Mà nếu hắn nhất định muốn nhúng tay giải quyết tốt hậu quả cho vị biểu đệ đã nhúng chàm vô số nữ sinh của hắn ta, vậy cũng chớ trách ta đạp bằng cả Lý gia các ngươi."
Quét mắt liếc nhìn những người Lý gia khác một cái, Hạ Chí tiếp tục nói: "Không sai, cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, người hại các ngươi không có nhà để về chính là biểu đệ của Lý Thiên Anh Tôn Viêm, các ngươi nhớ phải đi tìm hắn tính sổ"
Dừng một chút, Hạ Chí lại bổ sung một câu: "À, đúng rồi, đừng quên, vị đại thiếu gia này của các ngươi là đồng lõa. Có điều ta nghĩ rằng, từ nay về sau hắn không cách nào làm đại thiếu gia của các ngươi nữa. Dù sao thì một nam nhân đã thành thái giám, sao có thể làm đại thiếu gia của Lý gia các ngươi được? Tốt xấu gì Lý gia các ngươi cũng là một trong tứ đại gia tộc thủ đô đây."
"Ngươi nói cái gì..." Lý Thiên Anh đột nhiên há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hắn ta trực tiếp hôn mê. Hiển nhiên, nghe nói mình đã biến thành thái giám, Lý Thiên Anh trực tiếp hộc máu.
Uông Tĩnh và Hứa Nguyện lại nghe tới ngẩn người. Đây... đây lại là một trong tứ đại gia tộc thủ đô? Tuy hai người bọn họ chưa từng chân chính tiếp tục với giới thượng lưu, nhưng chỉ nghe cái danh này đã cảm thấy rất lợi hại. Mà một gia tộc lợi hại như vậy, lại bị Hạ Chí tùy ý dạy dỗ, mà dường như Hạ Chí vốn không coi đây là chuyện gì to tát?
"Hạ Chí, ngươi làm quá mức." Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến.