Giọng nói đến từ sau lưng Hạ Chí, chẳng qua rất nhanh người này đã đi tới phía trước Hạ Chí. Đây là một nam nhân trung niên bốn mươi mấy tuổi, dung mạo thường thường, thoạt nhìn cũng không có điểm nào đặc biệt.
"Cút!" Hạ Chí lạnh lùng phun ra một chữ, tựa hồ hắn không hề có kiên nhẫn để nói nhảm với người này.
"Hạ Chí, ngươi không coi ta ra gì cũng rất bình thường, nhưng hành động của ngươi hiện tại đã trái với quy tắc thủ lĩnh từng quyết định. Lẽ nào chỉ vì nàng đã mất đi, mà ngay cả nàng ngươi cũng không coi vào đâu sao?" Nam nhân trung niên có chút tức giận: "Chức trách của chúng ta là bảo vệ bọn hắn, không phải ức hiếp bọn hắn!"
"Thứ lão sư muốn phải bảo vệ chỉ là dân chúng thiện lương bình thường, mà không phải loại con em gia tộc làm nhiều việc ác, càng không phải muốn ngươi biến thành tay chân của loại gia tộc này!" Hạ Chí nhìn nam tử trung niên, lạnh lùng nói: "Người như ngươi đã không còn tư cách ở lại Thiên Binh!"
Vươn tay, Hạ Chí lập tức nắm được yết hầu của nam tử trung niên: "Ta sẽ hủy diệt năng lực của ngươi, bởi vì ngươi đã không xứng có được!"
"Không, ngươi làm cái gì? Buông... ' Đột nhiên nam tử trung niên hoảng sợ kêu to lên.
Giọng nói im bặt mà dừng. Hạ Chí buông lỏng tay, nam tử trung niên co quắp ngã xuống đất, một tiếng động cũng không có.
Đám người Lý gia hoàn toàn yên tĩnh. Trong lòng không ít người đều xuất hiện cảm giác sợ hãi. Khi nam tử trung niên xuất hiện, có mấy người biết lai lịch của nam tử trung niên còn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bây giờ, ngược lại, những người này lại càng sợ hãi hơn.
"Các ngươi có người nào muốn nói thêm điều gì không?" Hạ Chí quét mắt nhìn đám người Lý gia, thản nhiên nói.
Vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không một người nói chuyện.
Hạ Chí chậm rãi đi về phía mọi người. Không ít người vô thức tránh lui ra, mãi đến khi Hạ Chí ngừng lại.
Sau đó, đột nhiên Hạ Chí đá một đá lên chỗ nào đó trong đống phế tích. Một tiếng hét thảm lại vang lên, một người bay ra từ bên trong.
"Cứu mạng, cứu ta... ' Người này bay trên không trung kêu to. Mà nghe được giọng nói này, Hứa Nguyện lập tức biến sắc. Bởi vì đối với nàng, giọng nói này thật sự quen thuộc.
"Hình như là tên cầm thú kia..." Hứa Nguyện không nhịn được nói với Uông Tĩnh. Lời còn chưa dứt, cái người đang kêu to trên không trung kia đã nặng nề ngã oạch trước mặt nàng.
"Ách!" Người này lại phát ra một tiếng hừ đau đớn. Lần này, Hứa Nguyện đã thấy rõ mặt hắn, hắn chính là tên đầu sỏ đã khiến nàng phải nhảy lầu!
"Chính là tên cầm thú này!" Hứa Nguyện giận dữ mắng một tiếng, sau đó nàng không nhịn được đá người này một đá.
Chẳng qua, dù sao thì sức lực của Hứa Nguyệt cũng không lớn, đá lên người cũng không thể tạo ra hiệu quả quá lớn.
"Ta tới đi." Hạ Chí không chút hoang mang tiêu sái đi trở lại bên cạnh nam nhân tên Tôn Viêm, sau đó một cước giẫm lên hạ bộ của hắn ta.
"A..." Tôn Viêm phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Hạ Chí lại giẫm thêm một cước nữa lên đầu gối của Tôn Viêm, tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng, lúc này Tôn Viêm đã đau đến trực tiếp hôn mê.
Mà Hạ Chí cũng không dừng lại chút nào, hắn lại đá một đá lên trên người Tôn Viêm, lại đá bay cả người hắn ta. Sau đó hắn ta nặng nề té rớt vào đống phế tích.
"Ta bề bộn nhiều việc, cho nên không thể tiếp tục lãng phí thời gian trên người các ngươi. Nhưng nếu có một ngày, ta biết tên Tôn Viêm này đang sống rất tốt, như vậy tin tưởng ta, Lý gia các ngươi nhất định sẽ không được sống khá đâu" Giọng nói lạnh lùng của Hạ Chí truyền vào trong tai mọi người: "Nhớ tên của ta, ta tên Hạ Chí, có lẽ ta sẽ trở về."
Lưu lại mấy lời này, sau đó Hạ Chí xoay người, đồng thời nói một tiếng với Hứa Nguyện Uông Tĩnh: "Chúng ta đi thôi:
Cũng không chờ hai người các nàng trả lời, Hạ Chí đã mở cửa lên xe. Mà tuy rằng Hứa Nguyện và Uông Tĩnh đều có chút ngẩn ra, nhưng vẫn theo hắn tiến vào trong xe.
Rất nhanh, Hạ Chí đã lái Mercedes gào thét lao đi, chỉ để lại một mảnh phế tích trên đất.
Nơi phế tích, đám người lại bắt đầu huyên náo ồn ào.
"Rốt cục tên hỗn đản Hạ Chí này là ai vậy?"
"Tên khốn kiếp này quá mẹ nó khoa trương."
"Được rồi, đừng mắng lung tung, cẩn thận ngươi cũng bị đánh gãy chân..."
"Đánh gãy chân đã tính là tốt, còn có thể nối được, làm thái giám mới phiền toái..."
"Đúng vậy, cho dù thái giám cũng được nối lành, nhưng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý..."
Không ít người ở đó hùng hùng hổ hổ, còn có người cảm thấy mình rất vô tội.
"Ta dúng là tai bay vạ gió mà, ta lớn như vậy rồi còn chưa bao giờ làm chuyện xấu đâu, chuyện này có liên quan gì với chúng ta?"
"Đúng vậy, ta cùng lắm cũng chỉ định tán gái mà thôi, ta cũng chưa từng cưỡng ép ai bao giờ..."
"Được rồi, các ngươi có vô tội như ta sao? Lão tử còn là xử nam!"
"Cũng do đại thiếu gia cứ nhất định phải muốn giúp biểu đệ của hắn. Con hàng này thật không phải thứ tốt gì, ta đã sớm nghe nói...
"Đúng vậy, có người nói tên vương bát đản Tôn Viêm kia tâm lý biến thái, đặc biệt cảm thấy hứng thú với lão sư gia sư gì đó, còn mẹ nó rất thích cưỡng ép người ta...
"Thảo, ta muốn chơi chết tên khốn kiếp kia. Hắn thì sướng rồi, hại chúng ta thành như vậy..."
Bên phía Lý gia không ít người thật sự hận tới trên đầu Tôn Viêm, đồng thời cũng có không ít người cảm thấy rất bất mãn với vị đại thiếu gia Lý Thiên Anh này. Thân là đại thiếu gia gia tộc, vốn nên đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Hiện tại hắn lại vì một người còn không tính là người Lý gia mà mang tới phiền toái lớn như vậy cho gia tộc, đây tuyệt đối là không xứng chức.
Có ít người nói thầm trong lòng, nếu như Lý Thiên Anh không thể làm nam nhân nữa thật, vậy vị trí đại thiếu gia của gia tộc này chắc chắn hắn không thể làm tiếp.