Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 921 - Chương 920: Có Lẽ Ta Sẽ Trở Về (6⁄8)

Chưa xác định
Chương 920: Có lẽ ta sẽ trở về (6⁄8)

Dùng một tên thái giám làm đại thiếu gia, đây không phải chê cười sao?

Hiển nhiên Hạ Chí không có nhiều tâm tình để quan tâm tới chuyện Lý gia. Đối với hắn, cái gọi là một trong tứ đại gia tộc thủ đô thật không đáng nhắc tới. Chẳng qua hắn muốn mau chóng giải quyết chuyện này mà thôi. Hiện tại chuyện này đã được giải quyết, mà chuyện càng quan trọng hơn với hắn bây giờ mới bắt đầu.

"Hạ lão sư, cảnh sát sẽ không làm phiền gì ngươi chứ?" Trên xe, Hứa Nguyện không nhịn được hỏi.

Hứa Nguyện vẫn hơi lo lắng. Gây ra chuyện lớn như vậy, theo lý thuyết, cảnh sát không thể ngồi yên mặc kệ.

"Sẽ không" Hạ Chí trả lời một câu rất đơn giản.

"Cái kia... Hạ lão sư, ngươi chỉ là lão sư thật sao?" Uông Tĩnh cũng không nhịn được nữa mà hỏi một câu. Người này nhìn thế nào cũng không thấy giống lão sư.

"Ta là giáo viên thể dục." Hạ Chí bình tĩnh trả lời một câu, sau đó hắn ngừng xe lại.

Xe đã đến bệnh viện Luis, Hạ Chí lại mở miệng nói: "Hứa Nguyện, các ngươi quay về bệnh viện đi, ta còn có việc, đi trước"

"A, được, Hạ lão sư. ' Thật ra Hứa Nguyện cũng đã nhìn ra, dường như Hạ Chí thực sự bề bộn nhiều việc.

Vì vậy, Hứa Nguyện và Uông Tĩnh vừa xuống xe Hạ Chí đã đạp chân ga, Mercedes gào thét lao đi, chỉ chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt các nàng.

"Chỉ mới buổi sáng, vì sao ta lại cảm thấy tựa như đang nằm mơ..."

Uông Tĩnh tự lẩm bẩm.

Hứa Nguyện cũng có chút ngây người. Nàng đã từng nhìn thấy một số sự tích về Hạ Chí trên mạng. Nghe nói Hạ lão sư này tương đối thần kỳ, lúc đó nàng còn không rõ khái niệm thần kỳ.

Nhưng bây giờ, nàng lại mơ hồ cảm giác được một chút, Hạ lão sư này thực sự không thể dùng hai chữ thần kỳ để hình dung.

Thủ đô, trong một viện lớn.

Tuy đã vào giữa tháng mười, nhưng hôm nay ánh mặt trời buổi trưa vẫn có chút nóng bỏng. Có điều lúc này, hết lần này tới lần khác Đát Kỳ lại đang đứng dưới ánh mặt trời, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Am "Đát Kỷ tiểu thư, Hạ Chí còn ở thủ đô." Một nữ nhân đi tới sau lưng Đát Kỷ, cung kính nói.

"Ta biết." Đát Kỷ cũng không quay đầu lại.

"Đát Kỷ tiểu thư, vậy kế tiếp ngài định làm thế nào?" Nữ tử sau lưng không nhịn được hỏi.

"Đây không phải vấn để ngươi cần quan tâm." Trong giọng nói nhàn nhạt của Đát Kỷ cất giấu một chút không vui.

"Xin lỗi, Đát Kỷ tiểu thư, ta chỉ cảm thấy Hạ Chí còn sống vẫn luôn là uy hiếp với ngài." Người kia nhỏ giọng nói.

"Ta nói một lần cuối cùng, chuyện của ta không tới phiên các ngươi quản!" Đát Kỷ chậm rãi xoay người nhìn nữ tử này, giọng điệu lạnh băng: "Đừng tới phiền ta!"

"Vâng, Đát Kỷ tiểu thư" Sắc mặt nữ nhân tái nhợt, vội vàng thối lui.

Trong viện đột nhiên xuất hiện một chiếc xích đu. Đát Kỷ chậm rãi ngồi trên xích đu, trên khuôn mặt xinh đẹp không nhìn thấy bất kỳ biểu lộ gì.

Trường trung học phổ thông Minh Nhật.

"Các ngươi nghe nói gì chưa? Hình như hiện tại Hạ lão sư đều không lên lớp."

"Đúng vậy, hiện tại vào tiết thể dục, đám người lớp thiên tài đều tự học. Mà đám người lớp củi mục lại do Mạc Ngữ dạy bọn hắn học.

"Hạ lão sư thật lười biếng."

"Không có biện pháp, ai bảo bạn gái hắn là mỹ nữ hiệu trưởng..."

"Còn phải nói sao? Nếu ta có bạn gái xinh đẹp như Thu Đồng, ta cũng không có tâm tư lên lớp..."

"Ta cảm thấy buổi tối Hạ lão sư nỗ lực quá độ, ban ngày không còn tinh lực lên lớp..."

"Ta cũng cảm thấy vậy..."

"Các ngươi quá ô, quả thực là Ô Yêu Vương..."

Trên diễn đàn Minh Nhật, không ít người lại bắt đầu nói về Hạ Chí. Sau đó có một số người bắt đầu nhắc tới một chuyện khác.

"Các ngươi có chú ý không, hiện tại mỗi ngày Mạc Ngữ đều đeo một cặp mắt kính?"

"Ta cũng nhìn thấy, thật kỳ quái, nữ thần của ta đột nhiên bị cận thị sao?"

"Ta cũng buồn bực, ta nhớ Mạc Ngữ không bị cận thị mà"

"Mấu chốt là cặp mắt kính kia trông rất quen mắt, hình như là cặp mắt kính của Hạ lão sư."

"Không thể nào? Có lẽ chỉ có kiểu dáng giống nhau..."

"Ngươi vừa nói vậy ta lại nhớ tới, lần trước khi ta nhìn thấy Hạ lão sư, dường như hắn không đeo mắt kính..."

Đám học sinh đang thảo luận không biết, hiện tại Thu Đồng cũng đang buồn chán lướt diễn đàn, sau đó nàng bắt đầu thầm chửi bới Hạ Chí. Tên hỗn đản kia lại có thể đưa mắt kính của mình cho Mạc Ngữ?

Đây là thế quái nào?

Thu Đồng lại có xung động muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí.

Nhưng lần này rốt cục nàng cũng nhịn được. Nàng cảm thấy mình không thể chủ động gọi điện thoại cho Hạ Chí, nếu không tên kia lại càng dễ dàng được voi đòi tiên.

Thu Đồng nhịn hai ngày, khi đã tới sáng chủ nhật, rốt cục nàng cũng có chút không nhịn được. Mấy ngày hôm trước tên hỗn đản này còn nói cái gì mà nhớ nàng, thế nhưng đến lúc này rồi hắn còn chưa trở về cũng thôi, vậy mà ngay cả điện thoại cũng không gọi lần nào!

Quan trọng nhất là hiện tại, bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật thực sự có chút phiền phức. Giải thể thao liên kết giữa các trường trung học phổ thông sẽ được tiến hành tiếp vào hôm nay. Trong mấy trận thi đấu gần nhất, Hạ Chí đều không quản, nhưng vẫn tương đối thuận lợi. Có điều hiện tại, sợ rằng chuyện sẽ không thuận lợi như vậy.

Hai giải đấu trường trung học phổ thông Minh Nhật tham gia là giải bóng rổ và giải bóng đá lại được tổ chức cùng một lúc. Mà trên thực tế, trận đấu bóng rổ được tổ chức ở sân nhà trường trung học phổ thông Minh Nhật. Nhưng mấu chốt là trận đấu bóng đá lại được tổ chức ở một thành phố khác, một thành phố cách thành phố Thanh Cảng chừng hai trăm km đường xe!

Ban tổ chức lấy lý do để bảo đảm công bằng, nhưng kỳ thật ai cũng biết, bọn hắn làm như vậy là để nhằm vào trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Bình Luận (0)
Comment