Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 922 - Chương 921: Gần Với Thần Nhất Mỹ Nữ (7⁄8)

Chưa xác định
Chương 921: Gần với thần nhất mỹ nữ (7⁄8)

Giải thể thao liên kết giữa các trường trung học phổ thông thành phố Thanh Cảng vẫn luôn đấu loại từng giải riêng. Cho tới bây giờ, ba đội ngũ dự thi của trường trung học phổ thông Minh Nhật đều đã đi tới bán kết. Mà đây cũng là chuyện khiến rất nhiều trường học bất mãn.

Đặc biệt là vòng trước, Mạc Ngữ lại trở thành cầu thủ thay thế tham gia trận đấu bóng đá, đồng thời còn ghi bàn chiến thắng, khiến đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật loại bỏ được đối thủ, tiến vào vòng bán kết. Chuyện này đã đưa đến rất nhiều kháng nghị, bởi vì mọi người cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, giải đấu sẽ mất đi ý nghĩa ban đầu, bởi đây hoàn toàn là một mình Mạc Ngữ thi đấu!

Có lẽ cảm giác được có quá nhiều người kháng nghị, sau khi vòng tranh tài trước kết thúc, đội bóng chuyền trường trung học phổ thông Minh Nhật đã thanh minh, nếu vào vòng bán kết sẽ không để Mạc Ngữ tham gia trận đấu.

Nhưng thật ra giải đấu bóng chuyền vốn không được chú trọng lắm, giải bóng đá và giải bóng rổ mới là giải được mọi người quan tâm nhất. Đối thủ vòng bán kết của đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật là Thanh Cảng Nhất Trung, là trường trung học công lập trọng điểm của thành phố Thanh Cảng, đồng thời cũng là trường học có thành tích thể dục mạnh mẽ lâu năm.

Lần này, đội bóng đá Thanh Cảng Nhất Trung càng một đường tàn sát đối thủ, cho tới bây giờ số bàn dẫn trước đều không dưới năm.

Nếu không có sự tồn tại của trường trung học phổ thông Minh Nhật, sợ rằng mỗi người đều cho rằng, năm nay Thanh Cảng Nhất Trung sẽ đoạt giải quán quân. Nhưng khi Thanh Cảng Nhất Trung chạm mặt trường trung học phổ thông Minh Nhật ở vòng bán kết, rất nhiều người đều cảm thấy, sợ rằng ngay cả tư cách tham gia trận chung kết Thanh Cảng Nhất Trung cũng không có.

Trận đấu này vốn sẽ được tổ chức ở Thanh Cảng Nhất Trung, đối với Thanh Cảng Nhất Trung, đây vốn là chuyện tốt, bản thân có thể làm chủ cuộc tranh tài. Nhưng có một vấn đề chính là, Thanh Cảng Nhất Trung cách trường trung học phổ thông Minh Nhật không tính là xa, chỉ đi xấp xỉ mười lăm phút là có thể đến.

Dưới cái nhìn của rất nhiều người, Mạc Ngữ vẫn có thể đồng thời quan tâm tới cả hai cuộc tranh tài.

Mà điều này cũng có nghĩa, Mạc Ngữ vẫn có thể một người chủ đạo thi đấu. Mà đến hiện tại, gần như tất cả mọi người đều công nhận, Mạc Ngữ không gì không làm được, chỉ cần nàng vào sân, đối thủ phải thua không thể nghi ngờ.

Không người nào biết được rốt cuộc Thanh Cảng Nhất Trung đã làm gì sau lưng. Nói chung là, hiện tại ban tổ chức quyết định sắp xếp địa điểm thi đấu đến vị trí cách thành phố Thanh Cảng hai trăm km. Trên danh nghĩa, đây là một trận thi đấu công ích.

Có người nói tiền vé vào cửa sẽ được trao cho các hộ gia đình nghèo khó ở thành thị nào đó.

Loại hành vi lấy danh nghĩa công ích ra để đột ngột thay đổi địa điểm, đương nhiên bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không thể nói gì hơn. Mà nói trắng ra, đây là một trận dương mưu.

Ai cũng biết, bọn hắn làm vậy là muốn trường trung học phổ thông Minh Nhật không cách nào tham gia cả hai cuộc tranh tài.

Mà trường trung học phổ thông Minh Nhật lại rõ ràng điểm này, nhưng lại không cách nào phản đối.

Nhưng đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, bọn hắn lại có cảm giác bị ám toán. Tuy nói là vì Mạc Ngữ khiến mọi người cảm thấy bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật như bật hack, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Mạc Ngữ cũng là học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật, tất cả đều phù hợp với quy tắc.

"Quá không biết xấu hổ, bọn hắn làm vậy là đang ngầm giở thủ đoạn!"

"Đúng vậy, không phải là không muốn để chúng ta thắng sao?"

"Nói cái gì mà chúng ta bật hack, chúng ta có Mạc Ngữ, bọn hắn không có, cũng không thể trách chúng ta đúng không?"

"Thật đúng là bắt nạt người, ta cảm thấy Hạ lão sư nên ra sân..."

"Gần đây hình như Hạ lão sư không ở trường học, không biết đang làm gì."

"Hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Lẽ nào chúng ta phải từ bỏ một giải đấu?"

"Hiện tại đội bóng đá có tiến bộ rất lớn, chẳng qua muốn thắng Thanh Cảng Nhất Trung vẫn rất khó khăn..."

"Thật ra ta cảm thấy, Mạc Ngữ có thể không cần ở đây chỉ huy đội bóng rổ tranh tài, hiện tại đội bóng rổ của trường chúng ta đã rất lợi hại...

"Ta cũng cảm thấy Mạc Ngữ không ở đây bọn hắn vẫn có thể thắng. Chẳng qua, vì để ngừa vạn nhất, vẫn nên đảm bảo trận đấu bóng rổ thắng thì hơn. Bóng rổ mới là hạng mục trung tâm của trường chúng ta."

Trên diễn đàn Minh Nhật, mọi người nghị luận ầm ĩ. Mà lúc này, rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được bấm số điện thoại của Hạ Chí. Mà lúc này, trong văn phòng của nàng còn có mấy người khác đây.

Ngoại trừ Phương Đắc Thắng, Trương Thành Hùng và Phi Yến đều đang ở đây. Mặc dù hiện tại vẫn là buổi sáng, mà giải thi đấu lại bắt đầu lúc ba giờ chiều, nhưng bên phía đội bóng đá đã chuẩn bị xuất phát. Có điều cụ thể sẽ sắp xếp như thế nào, hiện tại bọn họ còn chưa thể xác định được.

"Chủ nhân số máy ngươi gọi hiện đang nhớ nhung Đồng Đồng, nếu như ngươi là Đồng Đồng, xin không cần tắt máy..." Vẫn là tiếng chuông khiến Thu Đồng cạn lời kia, sau đó, nàng cũng không tắt máy thật, bắt đầu chờ đợi. Xấp xỉ mười giây sau, có giọng nói tiếp tục truyền đến: "Đồng Đồng thân yêu, chào ngươi, thật xin lỗi, hiện tại chủ số máy ngươi đang gọi vì vô cùng nhớ thương ngươi mà ngủ mê man, tạm thời không cách nào nghe điện thoại. Ngươi có thể hô to ba tiếng Hạ Chí ta yêu ngươi, như vậy có thể đánh thức hắn dậy..."

"Lưu manh chết bầm này!" Rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa mà cúp điện thoại. Nàng chưa từng thấy người nào như thế, gọi điện thoại cho hắn còn phải nghe hắn ở đó nói hươu nói vượn!

Điều kỳ quái nhất là mấy lời nói hươu nói vượn này lại là tự động hóa!

"Hiệu trưởng, vẫn không thể liên lạc với Hạ lão sư sao?" Phương Đắc Thắng không nhịn được hỏi.

"Quên đi, mặc kệ hắn" Thu Đồng có chút phiền muộn. Nàng mơ hồ cảm thấy được gần đây Hạ Chí có chút không thích hợp, nhưng nàng vốn không thể nghĩ ra được đã có chuyện gì xảy ra.

"Hiệu trưởng." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến từ cửa, là Mạc Ngữ đã xuất hiện ở cửa.

"Mạc Ngữ, ngươi có việc gì sao?" Thu Đồng vô thức nhìn cặp mắt kính của Mạc Ngữ một cái. Nàng gần như có thể xác định, đây là cặp mắt kính của Hạ Chí, điều này cũng khiến trong lòng Thu Đồng có cảm giác cổ quái không cách nào nói thành lời. Rốt cục tên hỗn đản kia có quan hệ thế nào với Mạc Ngữ?

Bình Luận (0)
Comment