Là thật hay giả lại càng khó phân biệt.
"Chúng ta nên đi giúp Nhã Nhã" Cuối cùng Đát Kỷ dời trọng tâm câu chuyện, sau đó tiên hạc nhanh chóng rơi xuống, mà cái điện thoại giữa không trung kia lại theo sát hai người, tự động quay chụp.
Sáu nam nhân lái hai chiếc việt dã, trong đó có hai người đã nhét mỹ nữ bị Tật Phong Hiệp đùa giỡn thê thảm lúc trước vào trong một xe, mà bốn người khác thì có ý đồ kéo Nhã Nhã xuống ngựa.
Hai người lôi ngựa, còn hai người lại đang có ý đồ kéo người.
Không thể không nói, hôm nay Nhã Nhã chẳng may mắn chút nào, chưa được bao lâu nàng đã bị người cưỡng đoạt lần thứ ba.
^Av„m "Này, mấy người các ngươi nhìn qua đây" Tiên hạc cũng chưa hoàn toàn rơi xuống, mà đang lơ lửng ở vị trí cách mặt đất vài mét. Mà Hạ Chí thì vừa đứng trên tiên hạc kêu một tiếng.
"A, Đát..." Nhã Nhã kinh hỉ kêu một tiếng, nhưng nàng không thể kêu hết tên của Đát Kỷ ra, bởi vì đột nhiên nàng phát hiện mình không cách nào lên tiếng.
Về phần sáu nam nhân kia, lúc này rốt cục bọn hắn cũng nhìn về phía Hạ Chí.
"Các ngươi đã từng nghe nói tới Tiên Hạc Hiệp Lữ chưa?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Tiểu tử, ngươi là ai?"
"Bị bệnh sao?"
"Cái gì mà Tiên Hạc Hiệp Lữ, chưa nghe bao giờ!"
"Tiểu tử, xuống đây, hình như bạn gái ngươi không tồi."
"Tiểu tử, để bạn gái ngươi lấy khăn che mặt xuống"
"A?" Hạ Chí hơi kinh ngạc, kéo Đát Kỷ qua: "Ngươi bịt mặt mình lúc nào vậy? Quá lãng phí."
Khẽ vươn tay, kéo khăn lụa Đát Kỷ vừa đeo lên xuống, sau đó Hạ Chí tiếp tục hô lên với sáu người kia: "Nàng đẹp không? Sáu người các ngươi đánh nhau một trận trước, người nào thắng có thể đưa nàng đi"
"Thật xinh đẹp!"
"Đẹp quá!"
"Cô nàng này là của ta!"
"Của ta!"
"Ta thấy trước!"
"Cha ta lợi hại hơn cha ngươi!"
"Mẹ ta lợi hại hơn mẹ ngươi!"
"Cha ta đã từng chơi mẹ ngươi!"
"Cha ta đã từng ngủ với tỷ ngươi!"
"Thảo!"
Sáu người đột nhiên hỗn chiến loạn lên, mà Hạ Chí thì lại lắc đầu cảm khái: "Giới quyền quý thật loạn."
"Ta có chút hiếu kỳ, ngươi thích Thu Đồng như vậy nhưng hiện tại ngươi lại ôm ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có lỗi với nàng sao?" Đát Kỷ cười nhẹ một tiếng với Hạ Chí: "Hình như ngươi rất thích ôm ta, có phải eo ta mềm hơn Thu Đồng không?"
"Ừm, đúng là mềm hơn một chút, chẳng qua ta vẫn thích ôm Đồng Đồng hơn" Hạ Chí lười biếng nói: "Về phần vấn đề còn lại, chuyện rất đơn giản, nếu ta không thể đánh bại ngươi triệt để, ta sẽ không thể ở cùng với Đồng Đồng. Cho nên hiện tại vì đánh bại ngươi, ta có thể làm bất kỳ chuyện gì. Đây cũng là vì Đồng Đồng, ta không cảm thấy có gì không đúng"
Đát Kỷ có chút cạn lời. Dường như logic của người này không chê vào đâu được.rõ ràng đây là một chuyện hoang đường, nhưng qua miệng hắn lại khiến người ta có cảm giác không cách nào phản bác.
"Ngươi không cảm thấy như vậy là không công bằng với Thu Đồng sao?" Đát Kỳ lại đổi một lí do khác: "Nếu như ngươi yêu nàng, ngươi nên cho nàng thứ tốt nhất, hiện tại ngươi không thể cho nàng thứ tốt nhất, vậy ngươi nên rời xa nàng"
"Ta có thể cho nàng thứ tốt nhất" Hạ Chí vẫn lười biếng như cũ:
"Bất luận là ở thế giới nào đi nữa cũng không tìm được người thứ hai đối xử tốt với Đồng Đồng như ta."
Đát Kỷ có chút cạn lời, rốt cục nàng cũng ý thức được, Hạ Chí còn khó đối phó hơn nhiều so với nàng tưởng.
Dựa vào vũ lực, Đát Kỷ biết mình vốn không thể chiến thắng Hạ Chí. Mà ưu thế lớn nhất của nàng thật ra là mị lực của nàng.
Nàng có thể lợi dụng mị lực thiên phú của mình để ảnh hưởng tới đáy lòng người khác, thậm chí là trực tiếp khống chế người khác. Thế nhưng ở trước mặt Hạ Chí, dường như loại chiến thuật tâm lý này cũng không có hiệu quả quá lớn.
Đát Kỷ tin chắc thật ra Hạ Chí đã bị nàng ảnh hưởng, nhưng vấn đề nằm ở chỗ dường như ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
"Ngươi không sợ Thu Đồng biết chuyện của chúng ta sao?" Đát Kỷ hít một hơi thật sâu, nàng muốn tìm ra nhược điểm chân chính của Hạ Chí.
"Đầu tiên, Đồng Đồng không nên biết chuyện của chúng ta, nếu như nàng biết, đó chắc chắn là lỗi của ngươi." Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, dáng vẻ rất nghiêm túc: "Nói vậy, ta sẽ giam ngươi lại, nhốt ngươi trong thế giới khác, tự do của ngươi cũng không còn"
Đát Kỷ trừng Hạ Chí, nàng hiểu Hạ Chí đang uy hiếp nàng, uy hiếp không chút che giấu.
"Thứ hai, coi như Đồng Đồng có biết thật, ta cũng có thể nói chúng ta đang diễn trò. Ừm, bộ điện ảnh ta chính tay làm đạo diễn sẽ diễn ra vào đúng thời điểm." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn: "Cho dù chúng ta có bị lộ clip gì đó, ta cũng có thể chúng ta đang diễn cảnh 18+ mà. À, nói đến đây ta lại nghĩ xem, có nên thêm vài phần cảnh tình cảm mãnh liệt vào bộ phim này không?"
Đát Kỷ ngẩn ngơ, rốt cục quyết định dùng di động quay lại hình ảnh bên này là Hạ Chí tâm huyết dâng trào hay hắn đã sớm có dự định?
"Sau cùng, Đát Kỷ thân yêu, ngươi thông minh như vậy nhất định cũng biết, thật ra chuyện giữa chúng ta chỉ là chuyện riêng giữa hai người chúng ta." Trên mặt Hạ Chí vẫn mang theo nụ cười mỉm như cũ, sau đó hắn chuyển lời: "Ừm, hình như bọn hắn sắp đánh xong rồi."
Đúng là bọn hắn đã đánh xong thật. Trên mặt đất có năm người đang nằm, cả năm người đều bị cắt đứt yết hầu. Thoạt nhìn hình ảnh này có hơi máu tanh. Mà người duy nhất còn đang đứng trên tay cầm một chiếc dao găm, trong mắt tràn đầy hung ác độc địa, y phục bị máu tươi nhiễm đỏ hóa thành huyết nhân.
"A..." Huyết nhân này đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận, một luồng lực lượng khổng lồ bỗng bừng lên từ trên người hắn ta.