"Ừm, ta thích nhất là người khác khen ta." Hạ Chí cười xán lạn: "Eo của ngươi thật sự rất mềm"
Huyết Nhân tiếp tục rống giận, hắn ta liên tục tiến công, nhưng bất luận hắn ta tiến công với phương thức gì kết quả cũng giống nhau. Từ đầu đến cuối, hắn ta đều bị phong tiên kia quất về nguyên chỗ.
"Thu Đồng thường xuyên khen ngươi sao?" Đát Kỷ cười quyến rũ.
"Đó là đương nhiên, mỗi ngày Đồng Đồng đều khen ta" Hạ Chí nghiêm trang trả lời.
"Đúng không?" Đát Kỷ cười đến càng thêm kiều mị: "Nàng khen ngươi kiểu nào vậy?"
"Ừm, nàng thích nhất là dùng hai chữ" Hạ Chí dừng lại một chút, sau đó mới nói ra hai chữ này: "Chính là, lưu manh"
Đát Kỷ ngẩn ngơ: "Nàng chửi ngươi lưu manh, ngươi còn cảm thấy nàng đang khen ngươi?"
"Đó là đương nhiên" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Bị bạn gái mình nói lưu manh, đây tuyệt đối là một loại khích lệ."
Đát Kỷ có chút đau đầu. Nàng cảm thấy hiểu biết của mình với Hạ Chí thực sự chưa đủ.
Lúc trước, nàng muốn gián tiếp hiểu rõ Hạ Chí từ những người tương đối quen thuộc hắn. Sau đó nàng vốn tưởng nàng đã hiểu rõ Hạ Chí, nhưng bây giờ, đột nhiên nàng phát hiện, nàng sai rồi.
Hoặc có lẽ là người sai vốn không phải nàng, mà là những người cho rằng đã quen thuộc Hạ Chí. Bọn hắn vốn cũng không thực sự quen thuộc Hạ Chí, nói một cách chuẩn xác hơn, những người đó vốn chưa từng thật sự hiểu rõ Hạ Chí.
"Có người đến" Đát Kỷ có chút bất đắc dĩ dời tầm mắt, sau đó lại đeo mạng che mặt lên cho mình: "Dưới tình huống ta im lặng không nói, hơn nữa người khác cũng không nhìn thấy gương mặt ta, chỉ cần bọn hắn không cố ý nhìn chằm chằm ta, bình thường sẽ không bị ta hoàn toàn mê hoặc. Như vậy ngươi cũng sẽ thấy thú vị hơn một chút."
"Ừm, cũng đúng" Lần này Hạ Chí không kéo mạng che mặt của Đát Kỷ xuống, trong thế giới này, hiển nhiên đeo mạng che mặt cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
"Dừng tay!" Một tiếng quát khẽ truyền đến từ nơi không xa: "Nam Vân tướng quân có lệnh, lập tức dẫn Huyết Nhân tới Nam Phương thành, bất kỳ người nào cũng không được ngăn cản!"
Theo giọng nói này, bốn hắc y nhân ba nam một nữ xuất hiện trong tầm mắt Hạ Chí. Mà người nói chuyện lại là nữ nhân duy nhất trong bốn người.
"Ôi, honey, Nam Vân tướng quân là cái quái gì?" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ đang dựa vào trong ngực mình, lười biếng hỏi.
"Làm càn!"
"Im miệng!"
"Ngươi dám bất kính với Nam Vân tướng quân?"
Ba hắc y nam tử kia gần như đồng thanh quát lớn với Hạ Chí. Chỉ có điều Hạ Chí vốn không hề nhìn bọn hắn.
"Ô thế giới này có bốn thành thị lớn, đặt tên trùng với phương hướng, gọi chung là tứ phương thành. Trong mỗi một tòa thành đều có một vị thành chủ, được người xưng là tướng quân. Trong đó có hai người hẳn ngươi đều đã gặp, còn một người đã chết trong tay ngươi." Đát Kỷ nhẹ giọng giới thiệu nói: "Đông Phương, Nam Vân, Tây Qua, Bắc Phong, bọn hắn gọi chung là Tứ Phương tướng quân. Bắc Phong đã chết, Đông Phương đang bế quan, mà Nam Vân chính là tướng quân Nam Phương thành."
"À, người tên Tây Qua kia trông rất giống quả dưa hấu sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Người ta chỉ thích ăn dưa hấu mà thôi." Đát Kỷ thản nhiên cười Cười.
"Được rồi." Hạ Chí ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân mặc hắc y kia: "Các ngươi có thể trở về nói cho tên Nam Vân gì kia, chúng ta sẽ tới giết hắn ta, không cần phải vội đi tìm chết"
Trong lúc nói chuyện, Hạ Chí lại dùng phong tiên quất tới Huyết Nhân không ngừng hét thảm.
"Ngươi là ai?" Nữ hắc y nhân nhìn Hạ Chí: "Ngươi không biết mệnh lệnh của cung chủ sao? Dị năng giả như Huyết Nhân nhất định phải dẫn đến Thiên Cung!"
"Không cần phiền toái như vậy, ta giết chết hắn ở đây là được."
Hạ Chí lười biếng nói.
"Ngươi dám giết hắn là cãi lại mệnh lệnh của cung chủ!" Nữ hắc y nhân lạnh lùng nói.
"Ừm, ta hiểu rồi, các ngươi muốn dẫn hắn đi không phải là muốn giết hắn, mà là muốn bảo vệ hắn." Hạ Chí khẽ nhíu mày: "Đối với các ngươi, bất luận Huyết Nhân có tà ác cỡ nào cũng không đáng kể, quan trọng là hắn ta có thể trở nên rất mạnh mẽ, đúng không?"
"Ngươi thật thông minh, nhanh như vậy đã biết rồi." Giọng nói tự nhiên của Đát Kỷ vang lên, như đang khích lệ hoặc như đang làm nũng.
"Tuy ta thích người khác khen ta, nhưng loại khích lệ một chút thành ý cũng không có này của ngươi, hay là thôi đi" Hạ Chí lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía nữ nhân mặc hắc y kia: "Ta có từng nói cho các ngươi biết chưa, thật ra ta đến là để giết vị cung chủ kia của các ngươi?"
"Ngươi nói cái gì?" Sắc mặt của nữ hắc y nhân và ba nam hắc y nhân đồng thời đại biến.
"Ừm, xem ra ta nên giới thiệu chính mình một chút." Hạ Chí lẩm bẩm: "Các ngươi quen nàng không? Một mỹ nữ dù có mang mạng che mặt vẫn khiến các ngươi cảm thấy rất xinh đẹp, thật ra rất xinh đẹp... Ữm, vóc người cũng tương đối tốt, đặc biệt là thắt lưng này ôm vào xúc cảm rất tuyệt. Đương nhiên các ngươi không có cơ hội thử cảm nhận loại xúc cảm này."
"Tiểu nam nhân, ngươi quá nhiều lời" Đát Kỷ không nhịn được nhắc nhở Hạ Chí.
"À, được rồi, ta là người, vừa bắt đầu chơi lên lại dễ quên chính sự. ' Hạ Chí bày ra vẻ mặt biết sai liền sửa: "Hẳn các ngươi còn chưa biết nàng là ai, nhưng mà ta có thể nói cho các ngươi biết, nàng tên Đát Kỷ. không sai, chính là mỹ nữ Đát Kỷ vạn cổ vô song trong truyền thuyết. Hiện tại, cuối cùng vấn đề cũng đến, các ngươi biết ta là ai không?"
"Đát Kỷ?" Ba nam một nữ, không đúng, là bốn nam một nữ, kể cả Huyết Nhân, đồng thời lên tiếng kinh hô. Sau đó bọn hắn cùng nhìn về phía Đát Kỷ.