Hạ Chí và Đát Kỷ vẫn đang ngồi trên tiên hạc to lớn, dáng vẻ rất nhàn nhã. Mà Đát Kỷ thì tựa trong lòng Hạ Chí, tuy nàng che mặt, nhưng lúc này cuối cùng nàng cũng nhìn thẳng về phía mấy người kia.
Ỗ thế giới này, thấy được một con tiên hạc cũng không có gì quái dị, mà thấy hai người ngồi ở phía trên tiên hạc cũng chẳng hiếm lạ. Ở thế giới này, dù thấy một đôi nam nữ đang làm chuyện thân mật ngay ngoài trời mọi người vẫn có thể chấp nhận. Nhưng khi có người nói nàng là Đát Kỷ, chuyện này trở nên không giống nhau.
Thế giới này chỉ có một Đát Kỷ.
Cũng chỉ có một người có thể tự xưng mình là Đát Kỷ.
Nhưng Đát Kỷ hẳn nên ở trong thiên cung.
Cũng giống vậy, Đát Kỷ không nên nằm trong ngực một nam nhân khác.
Năm người cùng nhau nhìn về phía Đát Kỷ, cảm giác đầu tiên của bọn hắn đều là không tin. Bọn hắn không tin nữ nhân này là Đát Kỷ. Thế nhưng cứ việc Đát Kỷ đang che mặt, nhưng tư thái phong hoa tuyệt thế không cách nào che giấu trên người nàng lại khiến bọn hắn hơi tin.
"Ngươi là Đát Kỷ tiểu thư thật?" Nữ hắc y nhân không nhịn được mở miệng hỏi.
Thật ra lực ảnh hưởng của Đát Kỷ với nữ nhân vẫn hơi kém một chút. Mà bây giờ, Đát Kỳ lại đang che kín gương mặt hoàn mỹ không một tì vết của mình, cho nên nữ hắc y nhân vẫn có thể giữ vững thanh tỉnh.
"Đúng vậy." Âm thanh tự nhiên nhẹ nhàng bay ra: "Ta là Đát Kỷ."
Chỉ là một câu trả lời đơn giản, Đát Kỷ vẫn đang che mặt như cũ, nhưng lại khiến nữ hắc y nhân kia tin tưởng, mà mấy người khác cũng đều tin tưởng.
"Bái kiến Đát Kỷ tiểu thư" Nữ hắc y nhân và ba nam hắc y nhân khác cùng khom mình hành lễ. Ngược lại cái người vừa đổi tên thành Huyết Nhân kia lại không có động tác gì.
Trong lúc hành lễ, nữ hắc y nhân kia lại mở miệng hỏi: "Đát Kỷ tiểu thư, vậy vị này là thiếu cung chủ?"
Nữ hắc y nhân nhìn Hạ Chí, trong giọng nói có hơi nghi hoặc.
"Không phải." Đát Kỷ trả lời rất kiên quyết.
"A?" Nữ hắc y nhân lên tiếng kinh hô, mà ba người khác cũng đồng thời biến sắc.
"Vậy, Đát Kỷ tiểu thư, hắn là..." Sắc mặt nữ hắc y nhân có chút ngưng trọng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, còn có một chút khó tin.
"Honey, thiếu cung chủ là thứ đồ chơi gì?" Hạ Chí lười biếng hỏi.
"Câm miệng!"
"Ngươi dám bất kính với thiếu cung chủ?"
"Ngươi muốn chết sao?"
"Đồ không biết sống chết..."
Bốn người lại đồng thanh quát lớn, nhưng lần này tiếng quát lớn của bọn hắn lại mang đến vô số tiếng bốp bốp bốp bốp.
Một phong tiên trực tiếp trút lên mặt mỗi người bọn hắn, đánh ra một vết tích rõ ràng.
Bốn người đồng thời rên lên, vô thức lui về sau một bước, sau đó cùng nhìn Hạ Chí, sắc mặt đều trở nên hết sức khó coi.
"Tiểu nam nhân của ta, ngươi hơi đần độn rồi, thiếu cung chủ đương nhiên là nhi tử của cung chủ rồi." Lúc này Đát Kỳ lại nói với giọng quyến rũ của mình.
"Vấn đề nằm ở chỗ vì sao mấy tên này lại cho rằng ta là thiếu cung chủ gì đó kia?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi: "Honey, hiện tại ta thực sự rất hoài nghi ngươi giấu ta làm chuyện gì với tên thiếu cung chủ kia đây."
"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trên danh nghĩa, ta là vợ chưa cưới của thiếu cung chủ nha." Đát Kỷ nhẹ nhàng trả lời: "Chẳng qua ngươi không cần lo lắng, thật ra ta chỉ mới gặp hắn có một lần, hiện tại hắn còn đang bế quan khổ tu đây, có người nói còn phải ba tháng nữa hắn mới xuất quan"
"Nói như vậy chẳng phải ta đã đoạt lão bà của người khác?" Hạ Chí lẩm bẩm: "Ừm, ngẫm lại còn rất kích thích"
"Ta không phải lão bà hắn, chỉ là vị hôn thê. Hơn nữa ta chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa." Đát Kỷ không nhịn được phản bác.
"Cũng xấp xỉ rồi, vị hôn thê đã có thể tính là nửa lão bà. Nửa lão bà trên danh nghĩa cũng có thể tính là lão bà." Hạ Chí lười biếng nói.
"Ngươi còn chưa cướp được vào tay đâu." Đát Kỷ không nhịn được nhắc nhở Hạ Chí một chút, hiện tại tên gia hỏa này cứ làm như đã có được nàng rồi.
"Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ, hiện tại không phải ngươi đang nằm trong tay ta sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi, vừa hỏi hắn còn vừa lấy tay cạo nhẹ một chút trên vòng eo nhỏ nhắn mềm mại dị thường của nàng, hiển nhiên là đang nhắc nhở nàng.
"Đát Kỷ tiểu thư, ngươi làm vậy là phản bội thiếu cung chủ!"
Giọng nói mang theo phẫn nộ rất rõ ràng truyền ra từ trong miệng nữ nhân mặc hắc y kia: "Toàn bộ Thiên Cung đều sẽ không tha thứ cho hành vi này của ngươi!"
Nữ hắc y nhân cao giọng nói: "Cung chủ cũng sẽ không tha thứ cho loại hành vi này của ngươi!"
"Cung chủ?" Trong giọng điệu của Đát Kỷ mơ hồ có chút khinh thường: "Không phải cung chủ đã nói rồi sao? Người cường đại nhất là người có thể có được ta"
"Thiếu cung chủ là người cường đại nhất!" Nữ hắc y nhân lớn tiếng kêu lên, đường như ả rất sùng bái vị thiếu cung chủ kia: "Đát Kỷ tiểu thư, thiếu cung chủ đang bế quan, ba tháng sau hắn sẽ xuất quan đến cưới ngươi. Hiện tại ngươi làm như vậy là khiến thiếu cung chủ hổ thẹn!"
"Lời này ta không đồng ý" Hạ Chí lười biếng tiếp lời: "Rõ ràng ta mới là người mạnh nhất."
"Chỉ bằng ngươi cũng muốn sánh với thiếu cung chủ?" Giọng nói của nữ hắc y nhân đầy giận dữ: "Ngươi thì tính là cái thá gì...
Ách"
Nữ hắc y nhân phát ra một tiếng hừ đau đớn, trên mặt lại thêm một vết roi.
^Av„m "Ta đang ôm nửa lão bà của thiếu cung chủ nhà ngươi đây." Hạ Chí lười biếng nói: "Mà thiếu cung chủ của các ngươi ở đâu?
Nếu không kêu hắn nhanh chóng lăn ra đây, ta sẽ giết chết hắn trước."