"Hắn không cách nào ra ngoài được. Hắn đã tiến vào một nơi rất đặc biệt, cho dù toàn bộ không gian này tan vỡ chưa chắc hắn ta đã cảm ứng được." Đát Kỷ nhẹ nhàng nói: "Chẳng qua, tiểu nam nhân, nói thật, đúng là chưa chắc ngươi đã có thể đánh bại hắn ah"
"Đát Kỷ tiểu thư, ngươi sẽ phải hối hận, ta sẽ hồi báo chuyện này cho Nam Vân tướng quân..." Nữ hắc y nhân cắn răng, khắp khuôn mặt đầy tức giận.
"Sợ rằng ngươi không có cơ hội." Đát Kỷ lắc đầu.
"Đát Kỷ tiểu thư muốn giết người diệt khẩu sao?" Nữ hắc y nhân cười lạnh một tiếng: "Coi như ngươi giết chúng ta, cung chủ vẫn sẽ biết được chuyện nơi này. Hiện tại chỉ sợ Nam Vân tướng quân cũng đang nhìn nơi đây."
"Ừm, honey, hình như chỗ các ngươi cũng có camera giám sát."
Hạ Chí hơi ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên là có." Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Chẳng qua camera giám sát nơi này khác với camera giám sát chỗ các ngươi. Ừm, tạm thời không nói tới nó."
Nhìn về phía nữ hắc y nhân, Đát Kỷ chậm rãi nói: "Ta lười giết các ngươi, chẳng qua các ngươi thực sự phải chết."
"A..." Tiếng kêu thê lương thảm thiết gần như cùng lúc vang lên, trên người nữ hắc y nhân kia đột nhiên bắn ra vô số tia máu.
Tiên huyết hóa thành mưa máu cùng tuôn về một phương hướng khác.
Mà ba nam hắc y nhân còn lại cũng gặp phải tình huống giống vậy. Không tới một phút đồng hồ, bốn người đều biến thành thây khô, mà người được lợi hiển nhiên là Huyết Nhân.
"Ha ha ha ha... Huyết Nhân ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Huyết Nhân ta mới là người cường đại nhất!"
"Hình như hắn điên rồi." Hạ Chí nhìn Huyết Nhân, nói rất chân thành.
"Ta cũng cảm thấy vậy." Đát Kỷ gật đầu như thật.
"Có cần đánh chết hắn không?" Hạ Chí mở miệng hỏi.
"Ngươi sẽ nghe lời của ta sao?" Đát Kỷ tháo mạng che mặt xuống, cười quyến rũ với Hạ Chí.
"Thỉnh thoảng ta cũng sẽ dỗ ngươi một chút." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Nói gì vậy. ' Đát Kỷ làm ra vẻ nũng nịu: "Một chút thành ý cũng không có."
"Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Muốn theo đuổi một mỹ nữ, thứ cần không phải thành ý mà là thực lực." Hạ Chí vẫn có vẻ rất nghiêm túc như cũ.
"Đát Kỷ là của ta!" Một tiếng gầm giận dữ truyền đến cắt đứt đoạn đối thoại như đang liếc mắt đưa tình hoặc như đang âm thầm đối đầu với nhau. Hai người cùng quay đầu, sau đó lại thấy Huyết Nhân đang lao về phía bên này.
Tốc độ của Huyết Nhân trở nên nhanh hơn, mà trên người hắn ta càng xen lẫn một luồng lực lượng cường đại dị thường, khiến người ta có cảm giác có thể phá hủy hết thảy.
"Được rồi, tiểu nam nhân, dỗ dành ta một lần, đánh chết hắn đi."
Đát Kỷ bày ra vẻ hết sức kiều mị.
Luồng lực lượng cường đại kia đột nhiên biến mất, Huyết Nhân đột nhiên nổ tung, hóa thành một mảnh sương máu. Sau đó sương máu ngưng tụ thành nước, nhuộm đỏ cả mặt đất.
"A.. ' Nhã Nhã vẫn luôn đứng xem cách đó không xa, lúc này rốt cục nàng cũng không thể nhịn được mà cúi đầu nôn khan.
"Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ, ta muốn nói cho ngươi biết một sự thật, thật ra không phải ta đang dỗ ngươi." Hạ Chí mỉm cười với Đát Kỷ: "Chỉ là bản thân ta muốn đánh chết hắn mà thôi."
Hạ Chí vừa nói xong lời này, đột nhiên cảm thụ được lòng bàn tay phải truyền đến cảm giác trơn nhẵn vô cùng. Lại một giây sau, trong lòng hắn trống trơn, ngay cả tiên hạc cũng biến mất.
Một chiếc xe thể thao mui trần đột nhiên từ trong trống rỗng xuất hiện, Đát Kỷ và Nhã Nhã đang ngồi trên xe, mà đồng thời, trong tay Hạ Chí cũng nhiều hơn một vật, vậy mà lại là một con rắn.
"Rõ ràng trong tay ta ôm yêu xà, vì sao thoáng cái đã trở thành xà đây?" Hạ Chí lắc đầu cảm khái, đương nhiên hắn biết, đây là Đát Kỷ đang đùa dai.
"Hừ, không dỗ ta thì đừng ôm ta." Trong xe thể thao, Đát Kỷ yêu kiều hừ một tiếng, sau đó nàng đạp chân ga, xe thể thao như tia chớp mau chóng lao đi.
Thật ra tuyến đường giao thông của thế giới này cũng không tính là tốt. Trước đó sở dĩ tên phế nhị đại kia lái xe việt đã cũng có thể là vì nguyên nhân này. Thế nhưng trong lúc Đát Kỷ lái xe thể thao phóng nhanh đi, con đường phía trước nàng lại đột nhiên trở nên tốt hơn, xấp xỉ với đường cao tốc mới được xây dựng bên ngoài.
"Chơi còn rất vui đây." Hạ Chí tiện tay ném con rắn xuống, lẩm bẩm. Thật ra năng lực của Đát Kỷ tương đối cường đại, loại năng lực sáng tạo này của nàng Hạ Chí cũng không có.
Hạ Chí nhìn như rất tùy ý đi dọc theo đường. Trên bầu trời sau lưng hắn, Đồng Đồng di động vẫn đang quay chụp. Mà cứ việc Đát Kỷ đã lái xe đi rất nhanh, tốc độ đã gần tới 300km/⁄h, nhưng Hạ Chí vẫn có thể đi theo phía sau nàng, cách nàng không tới 100m.
Ầm ầm...
Trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng sấm cuồn cuộn.
Thật ra lúc này đang là buổi sáng, mà vừa rồi nơi này còn trời trong mây xanh, có điều chỉ thoáng cái đường như khí trời đã thay đổi. Tiếng sấm đùng đùng, mây đen cuồn cuộn, toàn bộ bầu trời như đều ảm đạm xuống.
Đát Kỷ đang lái xe thể thao điên cuồng phóng về phía trước đột nhiên ngừng xe lại. Sau đó nàng xoay người, nhìn Hạ Chí mới vừa đi tới bên cạnh nàng: "Nam Vân đến"
Mây đen rợp trời, nhưng tại phía trước lại đột nhiên có một đám mây trắng bay tới. Mây trắng càng bay càng gần, gần tới mức đủ để người nhìn rõ ràng, phía trên đám mây có một người đang đứng, mà đó lại là một nữ nhân.