Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 948 - Chương 947: Ta Đang Dỗ Ngươi (1)

Chưa xác định
Chương 947: Ta đang dỗ ngươi (1)

Một thân váy dài màu đen đắt tiền đủ để biểu hiện nữ nhân này có thân phận bất phàm. Tuổi của nàng cũng không tính là lớn, nếu chỉ xét từ dung mạo hẳn cũng chỉ hơn ba mươi. Nhưng từ loại khí chất trầm ổn trên người nàng khiến người ta cảm thấy hẳn nàng đã rất lớn tuổi.

Nữ tử váy đen trông rất xinh đẹp, vóc người cao gầy thành thục, chỉ có điều nếu so sánh với Đát Kỷ, nàng còn kém quá xa.

Đám mây trắng kia rất nhanh đã đi tới vị trí cách Đát Kỷ chừng mười mét, sau đó ngừng lại. Tiếp đó, mây trắng chậm rãi đáp xuống.

Nữ tử váy đen hơi cúi người, giọng nói có chút trong trẻo lạnh lùng phun ra từ trong miệng ả: "Nam Phương thành Nam Vân bái kiến Đát Kỷ tiểu thư."

"Nam Vân tướng quân không cần đa lễ." Đát Kỷ đã mang mạng che mặt, mà giọng nói của nàng tuy vẫn như tiếng trời, nhưng trong giọng nói lại có lạnh lùng rất rõ ràng. Kiểu làm nũng và quyến rũ khi ở trước mặt Hạ Chí cũng hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

"Đát Kỷ tiểu thư, theo ta được biết, hiện đang ngươi đang ở địa giới. Mà nếu hiện tại ngươi đã trở lại Thiên Cung, vậy ngươi nên trở lại chỗ ở của ngươi mới đúng. Ngươi tùy ý hành tẩu trong Thiên Cung đã làm trái với mệnh lệnh của cung chủ." Giọng nói của nữ tử váy đen - cũng chính là Nam Vân - vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.

Nhưng ngay sau đó ả lại chuyển đề tài khác: "Đương nhiên, thuộc hạ cũng không có quyền lực yêu cầu Đát Kỷ tiểu thư phải làm bất cứ chuyện gì. Nhưng vào thời gian thích hợp, ta sẽ hồi báo chuyện này lại cho cung chủ, hy vọng Đát Kỷ tiểu thư có thể hiểu được chức trách của thuộc hạ"

"À, tùy ngươi vậy, dù sao ta cũng không quan tâm" Giọng điệu của Đát Kỷ rất hời hợt, biểu lộ thái độ hoàn toàn không quan tâm của nàng.

"Nam Phương thành cách nơi này không xa, nếu hiện tại Đát Kỷ tiểu thư không muốn hồi cung, không bằng tới Nam Phương thành du ngoạn nửa ngày, để thuộc hạ tận tình địa chủ." Nam Vân mặt không đổi sắc, chủ động đưa ra lời mời.

Đát Kỷ quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, giọng nói thoáng chốc đã trở nên kiều mị: "Ôi, tiểu nam nhân, muốn đi chơi không?"

"Ngươi muốn đi chơi không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

"Hơi hơi muốn nha." Đát Kỷ chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp dị thường, giọng nói nũng nịu tới sắp chảy nước.

"Vậy thì đi đi" Hạ Chí đáp ứng rất sảng khoái.

"Ngươi cũng muốn chơi sao?" Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng, lần này Hạ Chí đáp ứng sảng khoái như vậy khiến nàng có chút không thích ứng.

"Không, ta đang dỗ dành ngươi." Hạ Chí lười biếng trả lời.

"À, ta còn chưa cho ngươi ôm đâu." Đát Kỷ thản nhiên cười duyên, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Nam Vân: "Nam Vân tướng quân, đi trước dẫn đường đi."

"Được, Đát Kỷ tiểu thư" Nam Vân lên tiếng, sau đó quay đầu đạp lên mây trắng đi trước dẫn đường.

Đát Kỷ tiếp tục lái xe thể thao phóng đi, mà Hạ Chí thì đi bên cạnh xe, nhìn như nhàn đình tín bộ lại như đang sóng vai với Đát Kỹ, Từ đầu đến cuối Nam Vân đều không lên tiếng chào hỏi Hạ Chí, giống như ả vốn không thấy Hạ Chí vậy, cũng không hỏi bất cứ chuyện gì về Hạ Chí. Về phần chuyện bốn thủ hạ của Nam Vân tứ bị giết lúc trước, Nam Vân cũng không hề đề cập tới. Mà rất hiển nhiên, khả năng ả hoàn toàn không biết việc này là bằng không, chỉ là ả cố ý không nhắc tới mà thôi.

"Honey, mỗi lần Nam Vân tướng quân gì kia đi ra đều mây đen cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng sao?" Hạ Chí lười biếng hỏi, mà giọng nói của hắn cũng không giảm thấp. Về phần Nam Vân phía trước có thể nghe được hay không, hiển nhiên hắn cũng không quan tâm.

"Đương nhiên, đây là phong cách cũng là dấu hiệu lúc nàng lên sân khấu. Nàng có thể khống chế khí trời, gió thổi mưa giông sấm sét vang dội... tất cả đều nằm trong một ý niệm của nàng"

Mặc dù người dẫn đường Đát Kỷ này không tính là đặc biệt xứng chức, nhưng trên cơ bản nàng vẫn có thể trả lời đủ loại vấn đề của Hạ Chí.

"Honey, ngươi không thể học theo nàng, bày ra vẻ như vậy là không thể tìm được nam nhân" Hạ Chí lắc đầu cảm khái: "Không thể dùng phương thức trời trong nắng ấm gió mát thổi qua để lên sân khấu sao?"

Ẩm ầm...

Tiếng sấm trên bầu trời càng vang dội hơn.

"Ừm, xem ra ta nói trúng rồi, nàng thật sự không có nam nhân"

Hạ Chí lẩm bẩm.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm nổi Thiểm điện vút qua không trung!

Sàn sạt!

Mưa như thác lũ không chút dấu hiệu nào mà giội xuống.

Xe thể thao mui trần của Đát Kỷ lập tức thay đổi, trở nên kín bị, nhưng nàng lại chỉ dùng thủy tỉnh đóng lại. Kết quả là chuyện này vẫn không thể ảnh hưởng quá trình nói chuyện phiếm giữa nàng với Hạ Chí.

Lúc này trên tay Hạ Chí lại nhiều hơn một cây dù. Hắn cầm dù, vẻ mặt thoải mái thích ý.

"Thật ra ta không thích trời mưa lắm, ta càng thích mưa đá giữa ngày hè hơn." Hạ Chí lười biếng nói.

Bộp bộp bộp bộp...

Mưa đá nên lên phần kính của xe thể thao, tiếng đập hết sức dễ nghe, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thật ra đây không phải mưa đá, mà là viên băng.

"Đây là lần đầu tiên ta thấy viên băng giữa mùa hè" Trên mặt Hạ Chí tràn đầy ý cười: "Honey, ta cảm thấy thế giới này của các ngươi vẫn có người tốt. Ngươi xem, người tên Nam Vân tướng quân gì gì kia sợ chúng ta buồn chán, lại có thể chủ động biểu diễn tiết mục cho chúng ta xem đây."

Viên băng đột nhiên biến mất, tiếng sấm cũng đột nhiên ngừng lại, mây đen trên bầu trời cũng biến mất toàn bộ. Trong nháy mắt, tỉnh không vạn lí, trời trong nắng ấm. Tuy không khí vẫn có chút ướt át, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy các viên băng, nhưng ngoài những thứ này, căn bản không hề nhận ra ban nãy vừa mưa xối xả.

Nam Vân phía trước vẫn đang giẫm lên mây trắng, đưa lưng về phía Hạ Chí và Đát Kỷ, dường như chuyện mới vừa phát sinh vốn không liên quan gì với ả.

Bình Luận (0)
Comment