"Hiện tại ta có chút lo lắng cho ngươi rồi." Nóc xe thể thao bằng thủy tinh trên xe của Đát Kỷ nữa biến mất: "Nếu như ngươi không thể đánh bại cung chủ, kết cục của ngươi sẽ rất thê thảm nha, sẽ có rất nhiều người muốn đánh chết ngươi trăm lần"
"Không sao, ta đánh không thắng còn có thể chạy, cùng lắm thì bỏ ngươi ở lại nơi này." Hạ Chí làm ra vẻ vốn không để ý.
"Nam nhân lợi hại như ngươi sao có thể chạy được?" Đát Kỷ lắc đầu: "Còn có, cho dù ngươi muốn chạy, cũng có thể dẫn theo ta nha.
"Tuy ta chắc chắn là người lợi hại nhất, nhưng nếu ta đánh không thắng thật, vậy đương nhiên ta vẫn phải chạy." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Về phần có dẫn theo ngươi chạy cùng hay không... Ừm, Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ, ta cảm thấy dựa vào biểu hiện hiện tại của ngươi, ta không muốn dẫn theo ngươi chạy cùng. Không bằng ngươi biểu hiện tốt một chút xem sao?"
"Ngươi cũng có thể biểu hiện tốt một chút mà, nói vậy, nếu như ngươi đánh không thắng, ta còn có thể giúp cho ngươi." Đát Kỷ nhẹ nhàng cười duyên: "Ta nói cho ngươi biết một sự thực, rất có thể ngươi đánh không lại thiếu cung chủ, còn cả cung chủ nữa, người ta cũng rất lợi hại đây:"
"Dường như nửa lão công trên danh nghĩa của ngươi thực sự rất mạnh?" Hạ Chí cũng có chút kinh ngạc, Đát Kỷ hết lần này tới lần khác nói hắn có thể không phải đối thủ của vị thiếu cung chủ kia. Mà thoạt nhìn, Đát Kỷ cũng không giống như đang nói láo.
"Ngươi lại dỗ ta, ta sẽ nói năng lực của hắn cho ngươi biết" Đát Kỷ cười nhẹ một tiếng.
"À, vậy không được. Ta mới vừa định ra một quy định cho chính ra, một ngày tối đa chỉ dỗ dành ngươi một lần" Hạ Chí nói rất chân thành.
Đát Kỷ dùng cặp mắt xinh đẹp trừng Hạ Chí, dường như có chút buồn bực.
Đúng lúc này, Nam Vân phía trước ngừng lại, mà Đát Kỷ và Hạ Chí cũng ngừng lại theo, bởi vì bọn hắn đều thấy được một thành trì rất lớn.
Tường vây cao vút trong mây, còn có tường rào vòng chung quanh, che khuất tình huống bên trong. Nhưng cho dù còn cách xa mấy cây số, Hạ Chí vẫn có thể nhìn rõ ba chữ to lớn trên tường thành, Nam Phương thành.
"Đát Kỷ tiểu thư, phía trước chính là Nam Phương thành" Nam Vân xoay người, lại hơi hành lễ với Đát Kỷ.
"Nam Vân tướng quân, ngươi không cần dẫn đường, chính chúng ta tự vào thành đi dạo." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng động lòng người của Đát Kỷ vang lên: "Ngươi cũng không cần đi theo chúng ta.
"Thuộc hạ tuân mệnh" Nam Vân khom người đáp.
"Ngươi đi vào trước đi." Đát Kỷ tiếp tục phân phó.
Nam Vân lại lên tiếng, sau đó ả xoay người, giẫm lên mây trắng nghênh không mà lên. Tiếp sau đó nữa, ả vượt qua tường thành, biến mất khỏi tầm mắt của Hạ Chí và Đát Kỷ.
"Thật ra đây là lần đầu tiên ta tới nơi này." Đát Kỷ nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói. Trong giọng nói có mùi vị không cách nào nói được thành lời.
"Không sao, đây cũng là lần đầu tiên ta đến." Hạ Chí lười biếng nói.
"Thế giới này có một số việc, vĩnh viễn khó có khả năng xảy ra nếu đặt trong thế giới các ngươi. Cho nên thừa dịp thế giới này chưa hoàn toàn biến mất, chúng ta nên chơi thật vui một hồi."
Đát Kỷ nói đến đây lại quay đầu nhìn về phía Hạ Chí: "Ôi, tiểu nam nhân, đến lượt ngươi lái xe rồi."
Đát Kỷ nói xong câu đó, xe của nàng lại thay đổi, từ xe thể thao hai chỗ mui trần biến thành xe thể thao bốn chỗ mui trần.
Nhã Nhã đã bị ném xuống ghế sau, mà Đát Kỷ thì ngồi ở ghế phụ, mà vị trí lái đương nhiên là để lại cho Hạ Chí.
Đát Kỳ lại thay đổi trang phục của mình một chút. Mạng che mặt biến mất, đổi thành một chiếc kính mắt siêu lớn, không chỉ che mắt mà còn che hơn nửa gương mặt, hiệu quả này còn tốt hơn nhiều so với mang mạng che mặt.
Hạ Chí cũng không nói gì nhiều, trực tiếp ngồi lên vị trí lái, sau đó đạp cần ga phóng như bay về phía trước.
Mái tóc dài vô cùng xinh đẹp của Đát Kỷ theo gió bay lên, thật sự có một phen phong vị đặc biệt. Ữm, nhất định phải nói rõ một điểm, Đồng Đồng di động vẫn còn đang ở trên bầu trời phía sau Hạ Chí, tiến hành quay chụp tất cả.
Phía dưới tường vây cao vút trong mây có một cửa thành, hai bên cửa thành có hắc y nhân canh gác. Phía trước có mấy người đang vào thành, đang bị hỏi thăm đủ điều, tựa hồ đang bị thu thập thông tin hay gì đó.
"Dị năng giả có thể tùy ý ra vào Tứ Phương thành, nhưng người thường lại không thể tùy tiện vào. Muốn vào thành, bọn hắn cần giao nộp lệ phí vào thành" Đát Kỷ trở về làm nhân vật dẫn đường: "Nhưng mà chúng ta có thể đi vào."
Đát Kỷ vừa nói xong, Hạ Chí đã lái xe thể thao tới cửa thành, mà mấy hắc y thủ vệ dường như hơi nhíu nhíu mày, sau đó trực tiếp cho đi.
Khi xe được lái vào, Hạ Chí mơ hồ nghe được phía sau truyền đến một giọng nói: "Phế vật!"
"Hình như có người đang mắng ta?" Hạ Chí có chút kinh ngạc.
"Tiểu nam nhân, ngươi thật ngốc ah" Đát Kỷ nhẹ nhàng cười duyên: "Bọn hắn đã coi ngươi thành phế nhị đại rồi."
Am "Ừm, nói như vậy, hiện tại vai diễn của ta là hoàn khố tử đệ" Hạ Chí lẩm bẩm: "Sau khi vào thành, có phải ta nên cường đoạt dân nữ bên đường không?"
Trong lúc nói chuyện, xe thể thao đã xông qua cửa thành. Phía trước rộng mở trong sáng, toàn cảnh thành phố cũng lập tức đập vào trong mắt.
Sau khi qua cửa thành, thật ra bọn họ vẫn chưa đi tới thành thị chân chính. Kiến trúc gần nhất sau khi vào cổng thành đều ở vị trí cách đó mấy km. Mà Nam Phương thành này cao tầng san sát, thoạt nhìn không khác biệt gì mấy so với thành thị ở thế giới bên ngoài.
"Tứ Phương thành rất giống với thành thị ở thế giới các ngươi, bởi vì Tứ Phương thành vẫn luôn chú ý tới thế giới kia của các ngươi." Lúc này Đát Kỳ lại mở miệng nói: "Thật ra ta cũng không chắc chắn lắm, không biết hiện tại là ai đang chịu trách nhiệm chuyện bên phía Thiên Binh, nhưng ta có thể xác định một việc, người đó chắc chắn là một trong Tứ Phương thành chủ"
Xe thể thao chỉ nháy mắt đã phóng vào nội thành chân chính.
Mà đúng lúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, đồng thời có một tiếng quát khẽ truyền đến: "Dừng xe!"