Hạ Chí thật sự dừng xe lại. Mà giờ khắc này, trên đoạn đường phía trước xuất hiện một nam nhân tuổi còn trẻ. Người này rất cao, xấp xỉ chừng hai mét, hơn nữa người còn rất gầy, thoạt nhìn không khác gì một cây gậy trúc chân chính.
Cây gậy trúc này mặc trường bào màu đen, ở Nam Phương thành, đường như màu đen rất thịnh hành.
"Honey, ở chỗ các ngươi ngay cả gậy trúc cũng cần mặc quần áo sao? Quá thần kỳ." Hạ Chí cảm khái.
"Đó là người." Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Người lớn lên trông hệt như cây gậy trúc như vậy cũng rất thần kỳ. ' Hạ Chí còn nói thêm.
"Cút ra khỏi Nam Phương thành!" Tiếng gầm lại truyền đến, chính là phát ra từ trong miệng cây gậy trúc kia: "Đừng để ta nhìn thấy đám phế nhị đại các ngươi ở đây!"
"Ừm, thật sự bị coi thành phế nhị đại." Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó hắn nhìn về phía Đát Kỷ: "Honey, chẳng lẽ phế nhị đại không thể ở lại trong thành sao?"
"Đương nhiên là có thể, chẳng qua người ta là dị năng giả, bọn hắn cũng có thể đuổi ngươi." Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Người khác lười quản các ngươi, nhưng ta gặp được các ngươi một lần sẽ đuổi các ngươi một lần!" Giọng nói lạnh lùng của cây gậy trúc lại truyền đến: "Không cần nói với ta cha ngươi là ai!
Mặc kệ cha ngươi là ai, nếu ngươi còn không mau cút ra khỏi thành, ta sẽ trực tiếp ném các ngươi ra khỏi thành!"
"Lại nói tiếp, hình như ta cũng không biết cha ta là ai" Hạ Chí lẩm bẩm, sau đó cất cao giọng nói: "Ta chỉ có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ ngươi cản xe của ta lại không phải là vì muốn cướp nàng sao?"
Lúc Hạ Chí nói ra lời này còn tiện tay kéo Đát Kỷ một chút, sau đó tiếp tục nói: "Ngươi thấy nàng chưa? Xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn cướp nàng về làm vợ sao?"
"Câm miệng!" Cây gậy trúc nổi giận gầm lên một tiếng: "Ta không phải loại phế vật ở phụ mẫu có chút bản lĩnh liền làm xằng làm bậy như các ngươi. Ta nói một lần cuối cùng, lập tức cút ra khỏi Nam Phương thành cho ta!"
"Trước đây chắc chắn hắn ta đã từng bị phế nhị đại bắt nạt."" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, nói rất chân thành.
"Ta cũng không biết." Đát Kỷ cười thản nhiên.
"Ta cảm thấy hẳn hắn đã bị phế nhị đại đoạt mất lão bà." Hạ Chí còn nói thêm.
"Câm miệng!" Cây gậy trúc nổi giận gầm lên một tiếng, dường như Hạ Chí đã chọt trúng chỗ đau của hắn ta.
"Thế nhưng ta cảm thấy nguyên nhân ngươi bị cướp mất lão bà chủ yếu là vì ngươi xấu" Hạ Chí nhìn cây gậy trúc, nói rất chân thành.
"Phế vật đi chết đi!" Cây gậy trúc gầm lên giận dữ, cả người đột nhiên bành trướng. Chính hắn vốn gầy hệt như cây trúc, trong nháy mắt biến thành nam tử cường tráng lớn chừng tòa tháp.
Hắn đạp một đạp nặng nề xuống đất, mặt đất cũng như vì cú đạp này mà chấn động lên.
Cây gậy trúc vung nắm tay to lớn, trực tiếp đập về phía Hạ Chí.
Cùng lúc đó, xe thể thao cũng được khởi động, trực tiếp đụng về phía cây gậy trúc đã biến thành tháp lớn.
"Thật ngu xuẩn!"
"Quả nhiên là phế vật!"
"Lại có thể lái xe đụng Kim Cang."
"Phế nhị đại đều như vậy, không có đầu óc!"
Thật ra trong thành còn có rất nhiều người, mà hiện tại cũng có rất nhiều người nhìn thấy cảnh ấy. Vốn dĩ bọn hắn cũng không quá để ý tới, bởi vì trong Nam Phương thành, nam nhân tên Kim Cang này thường xuyên ra ngoài dạy dỗ phế nhị đại.
Có tin đồn trước kia khi Kim Cang còn là người bình thường, hắn ta bị một tên phế nhị đại đoạt mất bạn gái, bởi vậy hắn ta bị kích thích cực lớn, từ đó đột biến có được dị năng. Sau đó cả ngày hắn ta ở lại trong Nam Phương thành tìm phế nhị đại gây sự.
Về phần lời đồn này là thật hay giả, thật ra cũng không có người nào đi xác nhận. Ngược lại lúc này, thấy Hạ Chí lại có thể lái xe đụng Kim Cang, bọn hắn đều cảm thấy Hạ Chí quá ngu. Nếu lái xe là có thể đụng nát Kim Cang, sợ rằng đã không có nhiều phế nhị đại bị Kim Cang dạy dỗ như vậy.
Thế nhưng một giây sau, toàn bộ người đang nói Hạ Chí ngu xuẩn đều trợn tròn mắt. Bởi vì bọn hắn thấy thân thể khổng lồ của Kim Cang lại bị xe đụng tới bay ngược lên không trung!
Sau khu đụng bay Kim Cang, xe thể thao nhanh chóng phóng đi.
Mà qua khoảng chừng mấy chục giây sau, thân thể khổng lồ của Kim Cang mới nặng nề té xuống đất, lại có thể trực tiếp hôn mê.
Một đám người ngẩn ra, xe thể thao đã trở nên lợi hại như vậy từ bao giờ?
"Honey, ta càng ngày càng yêu mến chỗ các ngươi. Muốn đánh người thì đánh người, muốn tông thì tông, muốn cướp người nào làm lão bà thì cứ cướp người đó làm lão bà, quả thực rất thích hợp với ta." Hạ Chí vừa lái xe vừa cảm khái.
"Nơi đây là thế giới chân chính tùng lâm chân chính, mạnh được yếu thua là quy tắc duy nhất ở đây Đát Kỷ nói rất thản nhiên: "Õ địa phương này, chỉ có một người có được tự do chân chính, đó chính là cung chủ. Mà tất cả những người khác chẳng qua chỉ là quân cờ mặc hắn định đoạt mà thôi"
Xe thể thao đột nhiên ngừng lại. Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, khẽ vươn tay tháo chiếc kính râm trên mặt nàng xuống, sau đó nhìn chằm chằm gương mặt hoàn mỹ không một tì vết của nàng: "Những chuyện ngươi nói ta đều hiểu, nhưng mấu chốt là vì sao hắn lại bỏ qua ngươi?"
"Nói không chừng hắn cũng giống ngươi, chỉ là nhát gan cũng nên?" Đát Kỷ cười một tiếng quyến rũ với Hạ Chí.
"Ừm, đường như lúc ngươi đeo kính lên sẽ đẹp mắt hơn một chút" Hạ Chí nghiêm trang nói một câu, sau đó lại đeo kính mát lên cho Đát Kỷ: "Về phần nói đến nhát gan..."
Hạ Chí tỏ vẻ chăm chú suy tư, qua thêm một phút đồng hồ sau hắn mới tiếp tục nói: "Nếu vị cung chủ kia của các ngươi sợ ngươi thật, mà ngươi lại biết điều đó, vì sao ngươi không trực tiếp đối phó với hắn? A? Chẳng lẽ thật ra ngươi đã giải quyết hắn rồi?