Sau khi giải thích một câu, Đát Kỳ lại tiếp tục nói: "Có người nói rất nhiều năm trước đây, Địa Giới thiếu chút nữa bị hủy diệt, là vị dị năng không gian cường đại kia lấy sức một người cứu vớt Địa Giới. Có điều, tuy kẻ địch đã bị đánh lui nhưng lại không biến mất. Vị dị năng không gian kia tin tưởng, sẽ có một ngày, cường địch sẽ lại tập kích Địa Giới. Cho nên hắn mới sáng tạo ra Thiên Cung"
"Xem như chỗ tránh nạn sao?" Hạ Chí thuận miệng tiếp một câu.
"Không phải!" Dường như Đát Kỷ hơi mất hứng, dù cách kính râm nhưng dường như vẫn có thể thấy được nàng đang trừng mắt: "Vị dị năng không gian kia đã dẫn tất cả dị năng giả lúc ấy tới Thiên Cung. Hắn ta cho rằng người thường ở Địa Giới sẽ không cảm giác được nguy cơ sắp tới, nhưng Thiên Cung nên gánh vác trách nhiệm bảo vệ Địa Giới. Hắn hy vọng ở trong Thiên Cung này, hắn có thể huấn luyện được càng nhiều cường giả hơn. Như vậy một ngày kia, khi địch nhân lại tập kích Địa Giới, Thiên Cung cũng có thể phái người tới bảo vệ Địa Giới."
Khe khẽ thở dài, Đát Kỷ tiếp tục nói: "Nói chung là mục đích vị dị năng không gian kia sáng tạo ra Thiên Cung rất vĩ đại, chỉ tiếc, theo thời gian trôi qua cộng thêm hắn rời đi, hết thảy đều đã thay đổi"
"Vậy ngươi biết cái gọi là cường địch kia rốt cuộc là cái gì không?" Hạ Chí thuận miệng hỏi một câu.
"Chuyện này ta cũng không hiểu rõ. Tư liệu không hoàn chỉnh, ta chỉ biết là dường như địch nhân đến từ một nơi được gọi là Thế Giới Hắc Ám." Đát Kỷ trả lời.
"Thế Giới Hắc Ám?" Ánh mắt Hạ Chí hơi ngưng lại.
"Ngươi có biết nơi này sao?" Hiển nhiên Đát Kỷ đã nhìn ra biến hóa của Hạ Chí.
Hạ Chí không trả lời vấn đề của Đát Kỷ, hắn chỉ đang suy nghị, lẽ nào Thế Giới Hắc Ám có quan hệ gì đó với Hắc Ám Đế Quốc? Hay hoặc là, Thế Giới Hắc Ám chính là Hắc Ám Đế Quốc?
Nếu thật sự là như vậy, vậy hết thảy những chuyện Đát Kỷ đã nói có lẽ đều là thật.
"Ha ha ha, lão tử thắng, hai tiểu nữu kia đều là của ta... Đúng lúc này, tiếng kêu to hưng phấn truyền đến. Nhưng hắn ta còn chưa dứt lời, giọng nói đã im bặt mà dừng.
Kít Một tiếng thắng gấp, một chiếc xe thể thao giống Ferrari bỗng nhiên ngừng lại. Là tên tiểu bạch kiểm phế nhị đại kia rốt cục cũng tới địa điểm. Chỉ có điều vẻ mừng như điên trên mặt hắn đã lập tức biến thành tức giận.
"Sao các ngươi có thể đi trước ta? Ta vốn không thấy các ngươi đuổi theo, chắc chắn các ngươi đã gian dối!" Tiểu bạch kiểm kia rống giận với Hạ Chí.
"Honey, có phải hắn muốn chơi xấu không?" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, rất rất nghiêm túc hỏi.
"Hình như là vậy. ' Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng, hai người lại từ trạng thái nói chính sự chuyển sang trạng thái chơi đùa.
Không thể không nói, ở phương diện này, Đát Kỷ tuyệt đối là người phối hợp tốt nhất với Hạ Chí.
"Nghe nói ngươi muốn chơi xấu?" Hạ Chí nhìn tiểu bạch kiểm kia: "Ngươi muốn chơi xấu thì cứ việc nói thẳng, ta thực sự không ngại.
"Ai mẹ nó muốn chơi xấu?" Phế nhị đại tiểu bạch kiểm kia rất căm tức: "Được rồi, coi như ta thua, vậy thì thế nào? Ngươi hỏi nàng xem nàng dám dùng xích chó buộc ta sao?"
Hừ lạnh một tiếng, hắn ta trực tiếp nhìn về phía mỹ nữ bên cạnh:
"Ngươi dám dùng xích chó buộc ta sao?"
Trong mắt mỹ nữ kia lóe lên vẻ sợ hãi, nàng không nói gì, trông bộ dạng hiển nhiên là không dám.
"Thật mẹ nó ngu xuẩn, ngươi cho rằng vì sao lão tử có dũng khí đấu với ngươi? Bởi vì dù thế nào đi nữa lão tử cũng sẽ không thua. Co dù lão tử thua cũng chẳng cần thực hiện hứa hẹn, ngươi có thể làm gì được ta?" Tên tiểu bạch kiểm kia càng ngày càng kiêu ngạo: "Ngươi có biết cha ta là ai không? Ngươi có biết mẹ ta là ai không? Vừa nhìn ngươi... Ách!"
Tên tiểu bạch kiểm kia còn chưa dứt lời đã hừ một tiếng đau đớn, là Hạ Chí đột nhiên kéo hắn ta ra khỏi xe, sau đó ném xuống đất.
"Ôi, vị mỹ nữ kia, cầm sợi dây đi." Trên tay Hạ Chí nhiều hơn một sợi dây, mà cái vòng trên cổ mỹ nữ kia cũng đã biến mất, xuất hiện trên cổ của tiểu bạch kiểm.
"Ta..." Mỹ nữ mặc áo tắm nhìn nhìn tiểu bạch kiểm trên đất, dường như hơi sợ hãi, vẫn không dám nhận lấy sợi dây Hạ Chí đưa tới.
"Không cần sợ, hắn ta không thể làm gì ngươi." Giọng nói động lòng người truyền đến. Mỹ nữ áo tắm vô thức nhìn về phía Đát Kỷ, sau đó dường như nàng lại có dũng khí, tiếp nhận sợi dây kia.
Sau đó, mỹ nữ áo tắm xuống xe, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn tiểu bạch kiểm kia.
"Nhanh tháo dây, ngươi muốn lật trời có phải không? Có tin lão tử chơi chết ngươi... A!" Tiểu bạch kiểm đột nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng tiếng hét thảm này cũng không kéo dài quá lâu. Không bao lâu sau, tiểu bạch kiểm kia đã không một tiếng động.
Là mỹ nữ áo tắm dùng giày cao gót giẫm mạnh lên trên cổ tiểu bạch kiểm, cứ như vậy mà đạp chết hắn ta!
"Cảm ơn, cảm ơn các ngươi." Mỹ nữ áo tắm xoay người nhìn về phía Hạ Chí và Đát Kỷ, vẻ mặt cảm kích.
Do dự một chút, mỹ nữ áo tắm lấy dũng khí, lại mở miệng nói:
"Xin hỏi, ta, ta có thể đi cùng các ngươi không?"
"Không thể" Hạ Chí thản nhiên nói. Mà câu trả lời này của hắn lại khiến Đát Kỷ có chút kinh ngạc. Nàng đưa mắt nhìn Hạ Chí, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Thế nhưng... Mỹ nữ áo tắm bày ra vẻ muốn khóc: "Ta... một mình ta lưu lại sẽ... sẽ chết."
"Ngươi theo chúng ta cũng sẽ chết." Hạ Chí thản nhiên nói: "Hoặc ngươi định chết ngay bây giờ?"
Mỹ nữ áo tắm biến sắc, một giây sau, trên người nàng đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức cường đại. Lại một giây sau nữa, thân thể nàng trực tiếp nổ tung.