Mà ngoài ả ra còn có hai người, hai nam nhân, mà một người trong đó Hạ Chí lại biết, bất ngờ chính là Đông Phương đã từng bị hắn hủy diệt phân thân.
"Bắc Phong đã chết, Tứ Phương tướng quân chỉ còn lại ba người, mà người còn lại chính là Tây Qua." Giọng nói của Đát Kỷ truyền vào trong tai Hạ Chí: "À, hắn lớn lên trông cũng có chút giống với Tây Qua"
"Ngươi nói xem rốt cuộc bọn hắn đang khinh thường ngươi hay đang khinh thường ta?" Hạ Chí lắc đầu thở dài: "Vậy mà chỉ có ba người tới?"
"Ba người bọn hắn chỉ là đội quân tiên phong" Đát Kỷ nhẹ nhàng cười: "Ở nơi này vốn là như vậy, cho dù ngươi có lợi hại tới mức nào, cung chủ cũng sẽ không xuất hiện ngay từ đầu. Trừ phi ngươi có thể giải quyết xong những người này. Nếu mỗi một địch nhân xuất hiện đều cần cung chủ đích thân ra tay, vậy uy nghiêm của cung chủ biết đặt đi đâu?"
"Hạ Chí, ta đang muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tự đưa tới cửa!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên bầu trời, người nói chuyện dĩ nhiên là Đông Phương: "Ngươi cho rằng ngươi cưỡng ép Đát Kỷ tiểu thư là có thể muốn làm gì thì làm ở đây sao?"
"À, cưỡng ép Đát Kỷ, đây chính là lý do các ngươi tự tìm ra?"
Trong giọng nói của Hạ Chí có khinh thường rất rõ ràng: "Chẳng qua cũng chẳng sao cả, tuy thế giới này của các ngươi chơi rất vui, nhưng người như các ngươi lại không có gì để chơi. Cho nên ta vẫn nên cho các ngươi đi chết sớm một chút thì hơn"
"Ta sẽ không để cho ngươi được chết dễ dàng như vậy!" Trên mặt Đông Phương lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Ta nhất định phải phanh thây xé xác ngươi, chém ngươi thành muôn mảnh!"
Trong Thiên Cung này, dựa theo tình huống hiện tại, người thống hận Hạ Chí nhất chỉ sợ là Đông Phương. Dưới cái nhìn của Đông Phương, Hạ Chí không chỉ đoạt mất Tô Phi Phi vốn nên thuộc về hắn ta, còn hủy diệt một phân thân của hắn ta.
Đó là một phân thân gần như có thể thay thế Đông Phương, thực lực mạnh mẽ vô cùng. Hủy diệt một phân thân như vậy chẳng khác nào hủy diệt mất một phần năng lực của Đông Phương. Mà trong khoảng thời gian này, bởi vì mất đi phân thân dẫn tới thực lực giảm xuống, Đông Phương vốn còn chưa kịp bù đắp lại.
Một luồng sát khí cường đại bỗng bộc phát ra từ trên người Đông Phương. Đông Phương bỗng gầm lên giận dữ, tay phải đột nhiên vươn ra, sau đó vô số hoa tuyết điên cuồng tràn vào trong lòng bàn tay hắn ta!
Thôn phệ!
Đây là dị năng cường đại nhất của Đông Phương. Lực lượng của hắn ta gần như có thể thôn phệ tất cả. Mà đối với Đông Phương, thuật phân thân chẳng qua chỉ là một dị năng phụ trợ mà thôi.
Không hề nghi ngờ, năng lực thôn phệ của bản thể Đông Phương cường đại hơn xa so với năng lực thôn phệ của phân thân, đây cũng là nguyên nhân Đông Phương vẫn cảm thấy mình có thể giết chết Hạ Chí.
Vô số hoa tuyết bay vút qua bên cạnh Hạ Chí và Đát Kỷ, nhưng Hạ Chí và Đát Kỳ lại không chút tổn hao. Đương nhiên, Nhã Nhã cũng nằm trong vòng bảo vệ của Hạ Chí.
"Không thú vị" Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó vẫy tay nhẹ một cái, Đông Phương ở vị trí cách hắn hơn 10m đột nhiên không bị khống chế mà đánh về phía Hạ Chí, trực tiếp nhào tới trước mặt hắn.
Hạ Chí rất tùy ý khẽ vươn tay, bóp lấy yết hầu Đông Phương, sau đó hắn nhẹ nhàng phun ra một câu: "Một vấn đề cuối cùng, sư phụ của ta, cũng chính là thủ lĩnh ban đầu của Thiên Binh, cái chết của nàng có liên quan gì tới ngươi không?"
"Ngươi, sao ngươi có thể... Ta, ta không biết ngươi... ngươi đang nói gì..." Khuôn mặt vốn có thể tính là anh tuấn của Đông Phương, lúc này đã tràn đầy sợ hãi và giãy giụa.
"Buông Đông Phương ra!" Một tiếng gầm truyền đến, người nói lại chính là tên lớn lên có phần giống quả dưa hấu, có người nói hắn rất thích ăn dưa hấu, thành chủ Tây Phương thành Tây Qua tướng quân.
Theo tiếng gầm này truyền ra, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số quả dưa hấu. Những quả dưa hấu này đều rất lớn, mỗi một quả thoạt nhìn chí ít cũng phải nặng bốn mươi năm mươi cân.
Mà đám dưa hấu lại từ bốn phương tám hướng cùng nhau bay về phía Hạ Chí.
"Nói như vậy, chuyện này không liên quan gì tới ngươi." Hạ Chí vốn không để ý tới vô số quả dưa hấu đang bay tới, hắn chỉ nhìn Đông Phương, thần tình lạnh lùng: "Đã như vậy, ngươi có thể đi chết rồi."
Crắc!
Tiếng vang thanh thúy, là Hạ Chí trực tiếp bẻ gãy cổ Đông Phương. Mà Đông Phương thậm chí còn không kịp hét thảm một tiếng, cứ như vậy triệt để chết đi.
Nhẹ buông tay, thi thể Đông Phương rơi trên mặt đất. Hai mắt hắn trợn tròn, thoạt nhìn rất giống chết không nhắm mắt. Không hề nghi ngờ, hắn ta vốn không nghĩ tới hắn ta lại chết đi với phương thức như vậy.
Đúng lúc này, dưa hấu khắp bầu trời đã bay đến trước mặt Hạ Chí. Từng quả dưa hấu đều ẩn chứa lực lượng cường đại vô cùng.
Thế nhưng cũng đúng lúc này, đống dưa hấu kia đột nhiên đứng im trên không trung, vẫn không nhúc nhích.
Hạ Chí rất tùy ý khẽ vươn tay, cầm lấy một quả dưa hấu tới, hai tay rất tùy ý co lại, bóp quả dưa hấu thành hai nửa. Sau đó hắn đưa một nửa dưa hấu cho Đát Kỷ: "Honey, lấy cái muỗng"
"Ừm." Đát Kỷ vừa nhận lấy dưa hấu vừa cười thản nhiên với Hạ Chí, mà trên tay nàng cũng lập tức xuất hiện hai cái muỗng, nàng đưa một cái cho Hạ Chí.
Hạ Chí dùng muỗng múc một muỗng dưa hấu nhét vào trong miệng, sau đó gật đầu tán thưởng: "Mùi vị không tệ."
Đát Kỷ cũng múc một muỗng dưa hấu đưa tới bên môi anh đào, sau đó cũng tán thưởng: "Đúng là rất ngon"
Hạ Chí lại múc thêm một muỗng dưa hấu, đồng thời nhìn về phía vị Tây Qua tướng quân kia, hờ hững hỏi: "Ta cũng chỉ có một vấn đề, sư phụ của ta đã bị ngươi hại chết sao?"