"Ta không biết sư phụ ngươi đã chết như thế nào, nhưng ta biết ngươi chắc chắn sẽ chết trên tay ta!" Tây Qua tướng quân kia bày ra vẻ phẫn nộ dị thường: "Loại nhân loại đê tiện tới từ Địa Giới như ngươi lại dám giết tướng quân Thiên Cung ta, thật đúng là không biết sống chết!"
"Cái gọi là Thiên Cung này của các ngươi chẳng qua chỉ là nước phụ thuộc của thế giới chúng ta mà thôi." Trong giọng điệu của Hạ Chí mơ hồ có khinh thường: "Nhưng lấy chỉ số thông minh của các ngươi hẳn không thể nào hiểu được. Ta hỏi một lần nữa, sư phụ của ta thật sự không phải do ngươi hại chết sao?"
"Coi như là ta hại chết lại... Ữm... Trên mặt Tây Qua tướng quân đột nhiên xuất hiện vẻ thống khổ, tựa hồ như đang giãy giụa.
Nhưng rất nhanh hắn ta đã nói tiếp: "Ta, ta vốn không biết chuyện ở Địa Giới..."
"Ngươi nên nói sớm một chút." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta không thích có người lãng phí thời gian của ta."
Dưa hấu đang bất động trên bầu trời đột nhiên động, bọn chúng lại một lần nữa nhanh chóng phi hành. Thế nhưng lần này bọn chúng cũng không bay về phía Hạ Chí, mà toàn bộ bay về phía Tây Qua tướng quân.
Mà Tây Qua tướng quân cũng lập tức phát hiện, đám dưa hấu này hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế của hắn ta, chỉ chớp mắt sau, những quả dưa hấu này đã đập lên trên người hắn ta.
Đau đớn kịch liệt truyền đến, khiến Tây Qua tướng quân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đây vốn là vũ khí của hắn ta, vốn không có khả năng thương tổn tới hắn ta, thế nhưng hiện tại là thế nào?
Hắn ta muốn phản kháng, cũng muốn tránh né, nhưng tất cả cuối cùng đều là tốn công vô ích. Đau đớn càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn ta không nhịn được mà phát ra tiếng kêu thảm:
"Đến, tiểu nam nhân, ăn một miếng dưa hấu đi" Đát Kỷ cười quyến rũ với Hạ Chí, dùng cái thìa múc một thìa dưa hấu đưa tới bên mép Hạ Chí.
Hạ Chí cũng không cự tuyệt, rất tự nhiên mà ăn hết một thìa dưa hấu này. Sau đó hắn cũng múc một thìa, quay đầu nhìn Đát Kỷ:
"Ta sẽ không đút cho ngươi ăn."
Nói xong, hắn tự đút thìa dưa hấu này vào miệng mình, ăn hết.
"Không sao, người ta cũng không ngại." Đát Kỷ cười đến càng kiều mị hơn, nàng lại múc một thìa dưa hấu đưa tới bên mép Hạ Chí.
"Đát Kỷ tiểu thư thân yêu, đừng tưởng ngươi xinh đẹp ta sẽ không đánh ngươi. Ngươi như vậy rất dễ bị đánh đòn." Lúc này Hạ Chí lại không ăn, nguyên nhân rất đơn giản, vào lúc hắn chuẩn bị ăn, thìa dưa hấu kia lại đột nhiên biến thành một thìa đất.
"Hừ, không ăn thì thôi đi!" Đát Kỷ hờn dỗi một tiếng, tiện tay vứt cái thìa đi, sau đó trên tay lại biến ra một cái thìa khác, bắt đầu tự xúc tự ăn.
"A..." Bên kia, tiếng kêu của Tây Qua tướng quân càng ngày càng thảm liệt.
"Không phải ngươi nói hắn ta rất thích ăn dưa hấu sao?" Hạ Chí đưa mắt nhìn Đát Kỷ.
"Đúng là hắn ta rất thích ăn dưa hấu." Đát Kỷ trả lời.
"Vậy vì sao hiện tại hắn ta lại kêu thảm như vậy?" Hạ Chí tỏ vẻ khó hiểu.
"Hẳn là do ăn quá no." Đát Kỷ làm như thật trả lời.
"Ừm, xem ra dưa hấu không thể ăn nhiều." Hạ Chí khẽ vươn tay, đoạt lấy nửa quả dưa hấu còn chưa hết trong tay Đát Kỷ, tiếp đó tiện tay ném ra ngoài.
Bên kia, tiếng kêu thảm thiết của Tây Qua tướng quân bắt đầu nhỏ đi. Đến sau cùng đã triệt để không tiếng động, mà hắn ta cũng đã bị số dưa hấu vô cùng vô tận vùi lấp từ lâu.
Hoa tuyết vẫn đang tung bay, thế giới một mảnh trắng xoá, bất luận là Đông Phương trước chết đi hay là Tây Qua tướng quân bị dưa hấu vùi lấp đều nhanh chóng bị tuyết trắng bao trùm.
Toàn bộ thế giới đã hoàn toàn trắng xóa. Dưới mây đen dày đặc, Nam Vân tướng quân mặc váy đen hoa hệ quý phái, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Ả trơ mắt nhìn Đông Phương và Tây Qua tướng quân chết đi, cũng không ra tay giúp đỡ, thậm chí ả còn không hề nói câu nào.
Hạ Chí tiện tay ném nửa quả dưa hấu trong tay đi, sau đó hai tay nhìn như rất tùy ý huy động trên không trung. Mấy chục giây sau, tuyết trắng bay đầy trời nặn ra một hình người trên không trung. Đó là một nữ tử mỹ lệ, mặc dù dùng tuyết cấu thành nhưng vẫn khiến người có cảm giác cao quý đoan trang.
Thấy người này, trong ánh mắt Nam Vân mơ hồ thoáng qua một tia kỳ lạ.
"Lão sư, gặp lại. ' Hạ Chí nhẹ nhàng phất tay với nữ tử mỹ lệ do hoa tuyết tạo thành này. Một giây sau, nữ tử lại một lần nữa hóa thành tuyết bay, triệt để biến mất.
Cho tới giờ khắc này, Hạ Chí mới quay đầu nhìn về phía Nam Vân tướng quân, dùng một loại giọng điệu hết sức bình tĩnh nói: "Quả nhiên ngươi quen biết lão sư."
"Thiên Binh vốn là thuộc hạ của Thiên Cung chúng ta, mặc dù Thiên Binh các ngươi không biết, nhưng Tứ Phương thành chúng ta vẫn luôn chịu trách nhiệm để ý đến Thiên Binh các ngươi. Ta biết thủ lĩnh Thiên Binh cũng không có gì kỳ lạ." Giọng nói của Nam Vân rất lạnh lùng, lúc này ả có vẻ trấn định ngoài dự kiến: "Trong mười năm qua, ta vẫn luôn xử lý sự vụ của Thiên Binh chân chính"
"Nói như vậy, là ngươi hại chết sư phụ ta." Giọng điệu của Hạ Chí vẫn có vẻ bình tĩnh lạ thường.
"Ta chỉ gia tăng tốc độ tử vong của nàng mà thôi." Giọng nói của Nam Vân vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ: "Cho dù ta không làm bất kỳ chuyện gì, nàng cũng chỉ có thể sống thêm ba tháng"
"Ba tháng, đúng vậy, là ba tháng." Giọng nói của Hạ Chí có chút phiêu hốt: "Thật ra ta cũng không tính sai, lúc đầu hẳn ta có thể kịp.
Quay đầu nhìn về phía Đát Kỷ, giọng nói của Hạ Chí vẫn có chút phiêu hốt như cũ: "Muốn nghe một chút chuyện về lão sư của ta không?"