"Ừm"" Đát Kỷ nhẹ nhàng gật đầu: "Ta hiểu một số chuyện về nàng, nhưng cũng không nhiều. Ta chỉ biết ở Thiên Binh các ngươi, nàng cũng là truyền kỳ:
"Đúng vậy, nàng là truyền kỳ chân chính" Hạ Chí chậm rãi gật đầu: "Nàng từng cho rằng bản thân mình chỉ là nữ hài tử thông thường, tuy thông minh hơn người thường rất nhiều nhưng cũng chỉ là một thiên tài bình thường. Nhưng có một ngày, thiên phú của nàng triệt để bộc phát, nàng ý thức được tất cả đều có thể tính toán"
Hạ Chí nhẹ nhàng nâng tay nắm lấy một mảnh hoa tuyết, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: "Mới vừa bắt đầu, không ai trong Thiên Binh coi nàng là dị năng giả. Nhưng cuối cùng nàng lại có thể chứng minh được, khả năng tính toán của nàng siêu phàm thoát tục, nàng có thể tính toán tất cả người bình thường. Mà dù là dị năng giả nàng cũng có thể tính toán tất cả. Mà điều này khiến nàng trở thành thủ lĩnh Thiên Binh"
"Siêu Toán Giả, đây là cách xưng hô của mọi người với năng lực của nàng, đúng không?" Đát Kỷ nhẹ nhàng tiếp một câu.
"Đúng vậy, Siêu Toán Giả, khả năng tính toán của nàng thậm chí còn hơn hẳn siêu máy tính tân tiến nhất trên thế giới này. Mà nàng dần dần cũng biến thành một chiếc máy tính có linh hồn.
Nàng đổi tên thành Sơ Tâm, thật ra hàm nghĩa của cái tên này là một người máy có trái tim." Dường như Hạ Chí đang nhớ lại chuyện cũ: "Nhưng kỳ thật, nàng cũng không phải người máy."
Nhẹ nhàng thổi bay hoa tuyết trong tay, Hạ Chí tiếp tục nói:
"Nàng chỉ tự cho rằng mình có quá nhiều chuyện phải làm. Khi một người biết được càng nhiều sẽ phát hiện, chuyện mình không biết cũng sẽ trổ nên càng nhiều hơn, mà thật ra tỉnh lực của nàng cũng chỉ có hạn, không ngừng tính toán đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của nàng"
Đát Kỷ nhẹ nhàng thở dài, nhưng không lên tiếng. Cứ việc giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của hắn, loại thương cảm từ tận trong xương kia, nàng có thể cảm nhận được.
"Nàng nên nghỉ ngơi, thế nhưng năng lực của nàng đã có chút không chịu khống chế, nàng hoàn toàn không dừng được. Nàng thường không nhịn được mà tính toán tất cả. Mà thậm chí nàng còn tính toán ra nàng sẽ rời khỏi thế giới này vào lúc nào." Giọng nói của Hạ Chí vẫn có vẻ bình tĩnh như cũ, như đang tự thuật một chuyện không liên quan gì tới hắn: "Nhưng từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn đối xử rất tốt với ta. Bốn năm trước, ta mất đi tất cả, nhưng nàng vẫn là sư phụ của ta"
Cách đó không xa, nét mặt Nam Vân vẫn rất lạnh lùng, nhưng dường như ả cũng không định cắt đứt mạch suy nghĩ của Hạ Chí.
Thoạt nhìn, ả càng giống như đang đợi một vài thứ gì đó.
"Vào năm thứ nhất sau khi ta mất đi dị năng, lão sư nói cho ta biết, một người bình thường cũng có thể rất cường đại. Một năm kia, ta để mình biến thành một hacker, đã trở thành vương giả trong giới Hacker, King. Năm thứ hai, ta phát hiện mình đã có được dị năng mới, mà ta dùng tròn hai năm để khiến dị năng của ta tiếp cận hoàn mỹ." Ngữ điệu bình tĩnh của Hạ Chí bắt đầu có biến hóa, mà trên người hắn cũng bắt đầu tản mát ra một luồng khí tức kỳ lạ.
Khí tức rất nhạt, lại khiến người ta cảm thấy như có sát khí nồng nặc.
"Vào một năm cuối cùng, ta bắt đầu nghĩ hết biện pháp để cứu vớt lão sư. Mà cuối cùng ta phát hiện, chỉ khi để lão sư ngừng tính toán, nàng mới có thể sống sót chân chính. Cuối cùng ta chế tạo ra một máy móc tính mini có thể sánh với siêu máy tính. Ta cho rằng rốt cục ta cũng có thể cứu lão sư. Thế nhưng ta lại phát hiện, vậy mà ta đã chậm." Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lớn hơn: "Ta chậm ba ngày, ta cũng chỉ chậm ba ngày!"
Bông tuyết bay đầy trời đột nhiên đình trệ, toàn bộ không gian như triệt để ngưng lại, sát khí bàng bạc tuôn trào ra từ trên người Hạ Chí. Hắn bỗng nhìn về phía Nam Vân, rống giận: "Ba tháng mà thôi, vậy mà hiện tại ngươi lại nói với ta chỉ ba tháng mà thôi? Ta cũng chỉ chậm ba ngày mà thôi!"
Ầm ầm!
Trên bầu trời truyền đến một tiếng sấm nổ. Vô số đạo thiểm điện đồng thời trút xuống, nhưng chúng lại không công kích Hạ Chí, mà toàn bộ đều rơi xuống trên người Nam Vân!
Ngay sau đó, lại là một tiếng nổ vang, mây đen thật dày kia như đột nhiên nổ vỡ ra, sau đó cùng nhau rơi xuống.
Vô số mây đen cùng đập lên người Nam Vân. Một giây sau, bông tuyết bay đầy trời lại một lần nữa vũ động, lại đều như đã mọc thêm mắt, cùng nhau điên cuồng phóng về phía Nam Vân!
"A... Tiếng kêu thảm thiết có chút thê lương truyền đến, chính là tiếng của Nam Vân. Hiển nhiên ả vẫn còn sống, chỉ có điều hiện tại ả đang rất thống khổ.
"A..." Một tiếng thét dài tràn ngập tức giận phát ra từ trong miệng Hạ Chí. Mà đồng thời, một luồng lực lượng cường đại tuôn trào ra từ trên người hắn.
Tiếng sấm ngừng lại, mây đen biến mất, chỉ nháy mắt toàn bộ hoa tuyết đã biến mất không thấy gì nữa. Mặt trời tiếp tục xuất hiện trên bầu trời, tinh không vạn lí, nhưng toàn bộ Nam Phương thành lại đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Tất cả kiến trúc biến mất sạch sẽ, không thừa lại chút nào, nhưng đám người bên trong Nam Phương thành đều còn đây.
Trong tầm mắt chỉ có một vùng đất bằng phẳng, vô số người đang nhốn nháo, ai cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Mãi đến khi bọn hắn nghe được giữa không trung có một giọng nói truyền tới: "Ngươi sẽ không được chết một cách nhẹ nhõm như bọn hắn"
Mọi người đều nhìn về phía bầu trời, sau đó đều kinh hô thành tiếng. Bởi vì bọn hắn thấy trên không trung có một đóa mây trắng, phía dưới mây trắng có một người bị treo trên sợi dây, mà người này bất ngờ chính là thành chủ cao cao tại thượng trong mắt bọn hắn, Nam Vân!