Thân là một trong tứ đại thành thị của Thiên Cung, tuy rằng nhân số của Nam Phương thành không khoa trương như những thành phố lớn ở thế giới bên ngoài, nhưng mấy trăm ngàn người lại nhất định phải có. Mà giờ khắc này, vài chục vạn ánh mắt đang cùng nhìn về phía bầu trời. Cứ việc nguyên tòa thành thị mới vừa biến mất hoàn toàn, nhưng lúc này đám người cũng không hề kinh hô, mà là yên tĩnh vô cùng.
Hết thảy tất cả đều khiến bọn hắn cảm thấy khó có thể tin.
Chẳng bao lâu trước, Nam Vân tướng quân còn là Nam Phương thành chủ cao cao tại thượng, ở trong Nam Phương thành, bất luận là người thường hay là dị năng giả đều không thể ngỗ nghịch ý nguyện của thành chủ. Mà trong toàn bộ Thiên Cung, thân là một trong Tứ Phương tướng quân, Nam Vân vẫn có địa vị hiển hách.
Thế nhưng hiện tại, chính là vị Nam Vân tướng quân địa vị hiển hách cao cao tại thượng ấy, mặc dù vẫn còn cao cao tại thượng, nhưng khác ở chỗ Nam Vân tướng quân ngày trước thường giẫm lên mây trắng xuất hiện, mà giờ khắc này ả lại bị treo phía dưới mây trắng!
Nhưng hiện tại, trên mây trắng còn có người khác, đó là một nam nhân, một nam nhân khiến tất cả mọi người cảm thấy rất xa lạ.
Nhưng chính nam nhân trẻ tuổi xa lạ này lại cứ như vậy mà giẫm lên trên mây trắng, hệt như đang trực tiếp giẫm lên trên đầu Nam Vân. Dưới con mắt của mỗi người, đây là một loại nhục nhã, không chỉ là nhục nhã với Nam Vân tướng quân, càng là nhục nhã đối với toàn bộ Nam Phương thành.
"Buông thành chủ ra!"
"Buông thành chủ ra!"
"Nhanh đi cứu thành chủ!"
"Thành chủ!"
Trong lúc bất chợt, vô số người ở đó quát lên. Mà đồng thời, vô số hắc y nhân nhảy ra từ trong đám người, thậm chí còn có người trực tiếp đạp không mà đến. Hiển nhiên những người này đều là dị năng giả. Mà giờ khắc này, bọn hắn đang nghĩ cách cứu viện Nam Vân.
"Các ngươi muốn cứu nàng?" Hạ Chí đứng trên mây trắng nhìn nguyên một đám hắc y nam nữ bay tới: "Rất tốt, như vậy các ngươi đều đi chết đi."
Theo tay vung lên, những người này sôi nổi rơi xuống, nặng nề ngã trên mặt đất, trực tiếp chết đi.
"Ta nói cho ngươi biết, tất cả dị năng giả nơi này đều là rác rưổi."
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ bên cạnh Hạ Chí, là Đát Kỷ cũng đã xuất hiện trên mây trắng: "Nhưng ta còn chưa nói cho ngươi, ở nơi này, người thường đáng để chúng ta cứu vớt cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Mây trắng trên bầu trời đột nhiên một phân thành hai, Nam Vân vẫn bị treo dưới một đóa mây trắng như trước, mà Hạ Chí và Đát Kỳ lại đang đứng trên một đóa mây trắng khác.
Mây trắng trầm xuống, Hạ Chí nhìn Nam Vân, giờ khắc này dường như hắn lại khôi phục bình tĩnh. Giọng nói của hắn cũng lại trở nên bình tĩnh: "Có một chuyện ta vẫn không thể hiểu rõ, nếu ngươi đã biết lão sư cùng lắm cũng chỉ có thể sống được thêm ba tháng nữa, vì sao ngươi phải vội vã hại chết nàng như vậy? Lẽ nào nguyên nhân là vì lão sư đã tìm thấy thông đạo tới nơi này thật sao?"
"Nàng biết được quá nhiều." Tuy rằng sắc mặt Nam Vân rất thống khổ, nhưng lúc này ả vẫn biểu hiện ra vẻ khá bình tĩnh: "Nàng vốn nên ngừng tính toán."
Khẽ cắn môi, Nam Vân hừ lạnh một tiếng: "Nàng chẳng qua chỉ là một nhân loại hạ đẳng ở Địa Giới mà thôi, căn bản không xứng biết được chuyện trên Thiên Cung. Ngươi cũng giống vậy, ngươi cũng chỉ là nhân loại đê tiện ở Địa Giới, cho dù hiện tại ngươi có thể giết ta, cũng không cách nào thay đổi được sự thật này!"
"Ngươi cho rằng ngươi nói như vậy là có thể khiến ta lập tức giết ngươi sao?" Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại lóe ra ý lạnh: "Không, ngươi sẽ không thể dễ dàng chết đi như thế"
Giọng nói của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Hiện tại ta hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng, chuyện này trừ ngươi ra, còn có ai nhúng tay?"
"Một nhân loại đê tiện ở Địa Giới các ngươi, chúng ta vốn không để ý tới sống chết của nàng. Chỉ là ta cảm thấy nàng đáng chết cho nên mới tiện tay tiễn nàng một đoạn đường mà thôi. Không liên quan tới những người... Nam Vân cười lạnh, nhưng vừa nói đến đây đột nhiên ả biến sắc, mặt bắt đầu hiện vẻ giãy giụa: "Không, ách... Ta, ta đã báo cáo chuyện này cho cung chủ, là, là mệnh lệnh của cung chủ..."
Vẻ mặt Nam Vân bắt đầu có chút dữ tợn: "Cung chủ nói, để nàng đi tìm chết sớm một chút, vì thế ta, ta cố ý đưa cho Sơ Tâm một số tư liệu, khiến nàng đột nhiên tăng lượng tính toán, vì thế nàng cũng sớm tiêu hao hết tinh thần... A...
Đột nhiên Nam Vân hét thảm một tiếng, có vẻ thống khổ vô cùng, thân thể ả vì đau khổ mà muốn vặn vẹo, nhưng tựa hồ ngay cả vặn vẹo ả cũng không làm được.
"Giết ta! Ngươi mau giết ta! Tên dân đen Địa Giới như ngươi, có giỏi thì mau giết ta... A..." Nam Vân đã trở nên rất thê thảm, thoạt nhìn lúc này ả tương đối thống khổ.
"Ngươi biết cái gì gọi là một ngày dài như một năm không?" Hạ Chí chậm rãi phun ra những lời này: "Thật ra đó không chỉ là một từ hình dung. Khi ta sáng tạo ra một không gian, thật ra ta cũng có thể khống chế được dòng chảy thời gian trong không gian ấy:
"Ngươi, ngươi là người có dị năng không gian?" Trên mặt Nam Vân rốt cục cũng lộ ra vẻ sợ hãi, dường như mãi tới bây giờ ả mới biết được năng lực chân chính của Hạ Chí.
"Thật ra ta cũng không thông minh hơn sư phụ ta. Sở dĩ ta có thể tìm ra biện pháp cứu nàng, chẳng qua là vì ta đã dùng nhiều thời gian hơn mà thôi." Hạ Chí chậm rãi nói: "Trong một năm đó, trong thế giới ta sáng tạo ra, thật ra ta đã trải qua rất nhiều rất nhiều năm. Một mình ta ở lại trong không gian kia, rất cô độc mà đợi thật nhiều năm. Nhưng ta biết ta trả giá như vậy vẫn rất đáng, bởi vì cuối cùng ta cũng tìm được phương pháp cứu trị cho lão sư."