Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 959 - Chương 958: Ta Vẫn Là Một Đứa Nhỏ (2)

Chưa xác định
Chương 958: Ta vẫn là một đứa nhỏ (2)

"Ha ha ha ha..." Đột nhiên Nam Vân cười như điên: "Thì ra là thế, thì ra là thế, ngươi cô độc cố gắng thật nhiều năm, thậm chí là mấy chục năm, cuối cùng ngươi lại phát hiện mình chỉ chậm ba ngày. Ha ha ha ha, cho dù ngươi là người có dị năng không gian thì thế nào? Cho dù ngươi hiện tại ngươi hành hạ ta, nhưng ngươi có thể làm gì? Ngươi vẫn thua, ha ha ha..."

Tiếng cười của Nam Vân nghe có chút điên cuồng, chẳng qua rất nhanh tiếng cười ha hả đã lại biến thành tiếng kêu thảm thiết:

"A... Dân đen, tên dân đen Địa Giới này, ngươi là nam nhân thì lập tức giết lão nương đi... A..."

Tiếng la thảm thiết của Nam Vân mang theo một loại lực xuyên thấu mạnh mẽ, toàn bộ Thiên Cung như đều bị tiếng hét thảm thiết của ả bao phủ. Mà vài chục vạn dân chúng Nam Phương thành phía dưới đều không trách móc kêu la nữa, bởi vì bọn hắn đã biết, bất luận bọn hắn có kêu gào cỡ nào cũng chỉ vô dụng thôi.

"Năm đó, năng lực của ta còn chưa cường đại như hiện tại, cho nên ta không thể thật sự làm được tới mức sống một ngày bằng một năm. Nhưng hiện tại ta có thể." Hạ Chí chậm rãi nói: "Ngươi sẽ bị treo trên không trung mãi như vậy, khiến mấy trăm ngàn người quan sát. Khi bọn hắn vượt qua một ngày, nhưng đã qua tròn một năm. Ta sẽ không để cho ngươi được chết ngay bây giờ, ngươi sẽ ở nơi này, thống khổ mà sống thiên thu vạn tái!"

Trong mắt Nam Vân rốt cục cũng xuất hiện vẻ sợ hãi, ánh mắt ả càng thêm thống khổ, nhưng tiếng hét thảm thiết của ả lại đột nhiên ngừng lại. Không, hẳn là ả còn đang kêu thảm thiết, chỉ có điều tựa hồ mọi người không nghe được giọng nói của ả nữa.

Người có thị lực tốt còn có thể thấy vẻ mặt thống khổ dị thường của ả.

Hạ Chí ngồi xuống, cứ ngồi lẳng lặng như vậy, trong mắt hắn có một loại bi thương sâu đậm, còn có cô đơn vô cùng.

Bởi vì thật ra có một câu Nam Vân nói không sai, hắn vẫn thua, bởi vì bất luận hắn làm cái gì, lão sư của hắn cũng đã chết, đây là sự thực không cách nào thay đổi.

Dù là trong thế giới dị năng giả, người chết cũng không thể sống lại, thời gian cũng không cách nào đảo lưu. Bất luận hiện tại Hạ Chí có cường đại thế nào, nhưng hắn vẫn không thể cứu được lão sư của hắn.

"Trong đời luôn sẽ có một chút tiếc nuối không cách nào bù đắp"

Đát Kỷ ngồi xuống bên cạnh Hạ Chí, giọng điệu có chút dịu dàng: "Ta cũng đã từng nghĩ tới, nếu như ta sớm hiểu ra năng lực của mình, có lẽ ta đã có thể để phụ mẫu ta sống sót. Nhưng ta biết, chúng ta không thể sống mãi trong hối hận, nếu không cả đời chúng ta sẽ không cách nào vui sướng nổi."

"Ta hiểu." Hạ Chí nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Nhưng một người, vào lúc nên đau khổ vẫn có thể đau khổ."

"Thế nhưng tiểu nam nhân, rốt cục ta cũng phát hiện ra nhược điểm của ngươi." Đột nhiên Đát Kỳ lại cười quyến rũ với Hạ Chí: "Cũng không phải ngươi có thể hoàn toàn thờ ơ trước sự quyến rũ của ta, chỉ có điều trong năm tháng cô độc dài đằng đẵng, ngươi đã rèn luyện được tâm cảnh cường đại dị thường."

Nói đến đây Đát Kỳ lại nghiêng đầu, dáng vẻ có chút đáng yêu:

"Chẳng qua hiện tại ta có một vấn đề không rõ, rốt cuộc ngươi nhỏ tuổi hơn ta hay là lớn tuổi hơn ta?"

"Dùng một câu rất thịnh hành để nói, ta còn là một đứa bé." Hạ Chí nói rất chân thành.

"Ha ha!" Đát Kỷ yêu kiều bật cười: "Tiểu nam nhân, ngươi thật thú vị, vừa rồi còn đau khổ như vậy, nhưng chỉ chớp mắt sau đã có thể hài hước như thế"

"Người đã trải qua bi thương hẳn càng nên biết cách hưởng thụ cuộc sống" Hạ Chí thản nhiên nói. Sau đó hắn lại lần nữa quay đầu, nhìn Nam Vân: "Có phải vừa rồi ngươi cảm thấy mình đã trải qua cực kỳ lâu? Ừm, trong cảm giác của ngươi, ngươi đã trải qua hơn hai ngày đúng không? Thật ra ở thế giới bên ngoài cũng chỉ mới mười phút mà thôi."

"Ngươi, ngươi không nên đắc ý..." Sắc mặt Nam Vân trắng bệch dị thường, thân thể lại như ướt đẫm: "Ngươi, rất nhanh thôi ngươi cũng sẽ chết... Không, ngươi còn sẽ thảm hại hơn ta!"

Nam Vân nói đến đây lại lần nữa cười như điên: "Ha ha ha ha, ngươi sẽ lập tức càng thảm hại hơn ta. Ngươi cho rằng ngươi là vô địch sao? Coi như ngươi có dị năng không gian thì thế nào?

Ổ trước mặt thiếu cung chủ, những thứ này đều không có tác dụng!"

"Ngươi vẫn luôn kéo dài thời gian, chẳng lẽ người ngươi chờ chính là thiếu cung chủ của các ngươi sao?" Trong giọng điệu của Hạ Chí mơ hồ có chút khinh thường.

Đát Kỳ lại mặt hơi đổi sắc: "Rõ ràng thiếu cung chủ đang bế quan, tạm thời sẽ không đi ra, sao ngươi lại cảm thấy hắn sẽ ra ngoài?"

"Ha ha ha ha, Đát Kỷ tiểu thư, ngươi hà tất gì đã biết rõ còn cố hỏi? Ngươi thật cho rằng thiếu cung chủ hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới sao?" Nam Vân vẫn còn đang cười ha hả: "Vì ngươi, thiếu cung chủ có thể giết chết bất kỳ người nào. Hiện tại vậy mà ngươi lại cắm một cái sừng thật to lên đầu hắn, ngươi cảm thấy hắn có thể không ra sao? Ha ha ha... A..."

Nam Vân lại hét thảm lên, sau đó tiếng kêu thảm thiết của ả liền biến mất. Hiển nhiên Hạ Chí lại nhốt ả vào trong thế giới khác.

Hắn không cách nào để lão sư khởi tử hoàn sinh, nhưng hắn nhất định sẽ khiến những người đã hại chết lão sư phải chịu hết dằn vặt!

"Xem ra thiếu cung chủ sẽ tới tìm ngươi thật, tình huống không tốt lắm. Ta vốn cho rằng hiện tại hắn ta không thể ra ngoài được." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Đát Kỷ có vẻ ngưng trọng: "Năng lực của hắn tương đối đặc biệt..."

Còn chưa dứt lời, trên bầu trời xa xa đã truyền tới một giọng nói:

"Đát Kỷ, ngươi qua đây."

Sắc mặt Đát Kỷ lập tức đại biến: "Hắn đã tới!"

Bình Luận (0)
Comment