Đát Kỷ đứng lên nhìn về phía xa. Mà lúc này kính râm trên mặt nàng đã biến mất, ở dung nhan hoàn mỹ tuyệt thế kia xuất hiện vẻ căng thẳng rất rõ ràng. Rất hiển nhiên, nàng thực sự rất kiêng kỵ vị thiếu cung chủ này.
Hạ Chí vẫn đang ngồi trên mây như cũ, chẳng qua hắn cũng nhìn thẳng về bầu trời phía trước. Theo giọng nói kia, trên không trung đã có một người xuất hiện, rõ ràng người này đang phi hành trên không trung. Hắn từ xa đến gần, không bao lâu sau đã xuất hiện ở vị trí cách hai người mấy chục mét.
^.,m "Đát Kỷ, ngươi qua đây." Vẫn là những lời này, giọng nói nghe có vẻ rất ôn hòa, chỉ có điều trong giọng nói ôn hòa này lại mang theo ý mệnh lệnh rất rõ ràng.
"Thì ra vị hôn phu của ngươi là điểu nhân." Hạ Chí nhìn về phía Đát Kỷ, dáng vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó cảm khái: "Chẳng trách ngươi không thích hắn, tốt xấu gì ngươi cũng là người bình thường, sao có thể thích điểu nhân được?"
Nam nhân vừa mới xuất hiện còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng không lớn hơn Hạ Chí, cũng có dáng vẻ chừng hai mươi. Hắn ta rất cao, mặt mũi cũng anh tuấn phi phàm, toàn thân bạch bào khiến người vừa liếc mắt đã cảm thấy phong lưu phóng khoáng, khí chất không tầm thường.
Mà trên lưng hắn ta lại có một đôi cánh. Người thường thấy hắn ta rất có thể sẽ coi hắn ta thành thiên sứ, thế nhưng rơi vào trong miệng Hạ Chí, người này lại biến thành điểu nhân.
"Ta sẽ không đi qua" Rốt cục Đát Kỷ cũng mở miệng nói chuyện.
Vẻ căng thẳng trên mặt nàng đã biến mất, mà nàng cũng lại một lần nữa ngồi xuống, vẫn đang ngồi bên cạnh Hạ Chí.
"Đát Kỷ, mặc kệ ngươi đã từng làm chuyện gì ta cũng sẽ không trách ngươi. Cho nên ta không muốn ngộ thương ngươi." Rất hiển nhiên thanh niên trẻ tuổi này chính là thiếu cung chủ, ngữ khí của hắn ta vẫn rất ôn hòa như cũ: "Nếu như ngươi thực sự không muốn tới đây cũng không sao, cách xa hắn ta một chút là được.
"Nếu như ngươi không muốn thương tổn ta thật thì cách làm tốt nhất chính là cách xa ta một chút" Giọng nói như tiếng trời động lòng người của Đát Kỷ, lúc này lại có vẻ hết sức bình tĩnh.
Mặc dù chuyện thiếu cung chủ xuất hiện khiến nàng rất ngoài ý muốn, nhưng nàng vẫn có thể nhanh chóng trấn định lại.
Thiếu cung chủ nhìn Đát Kỷ, sau đó lại chậm rãi phun ra một câu: "Ta nên giết chết lão già kia sớm một chút"
"Hiện tại ngươi đi giết hắn ta cũng không muộn" Hiển nhiên Đát Kỷ biết lão già kia trong miệng thiếu cung chủ là ai.
"Ta sẽ giết chết hắn ta" Thiếu cung chủ không nhanh không chậm nói: "Sau khi ta giết chết tên dân đen dơ bẩn đến từ Địa Giới này, ta sẽ đi chém lão già kia thành một trăm lẻ tám đoạn."
"Honey, tên điểu nhân này muốn đi chém chết cha hắn ta sao?"
Hạ Chí quay đầu nhìn Đát Kỷ, rất rất nghiêm túc hỏi. Mà vừa hỏi, hắn vừa tiện tay nắm lấy vòng eo nhỏ mềm mại không gì sánh được của Đát Kỷ. Cuối cùng hắn cảm khái: "Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ của ta, eo ngươi thực sự rất mềm, ôm rất thoải mái..."
"Này, hôm nay người ta không cho ngươi ôm nữa!" Đát Kỳ lại ném cho Hạ Chí một cái liếc mắt quyến rũ dị thường, trong giọng nói còn có ý nũng nịu.
"Không sao, người ta không để cho ta ôm, ngươi cho ta ôm là được rồi." Hạ Chí rất nghiêm túc trả lời: "Vị hôn phu điểu nhân kia của ngươi đương nhiên là không muốn để ta ôm ngươi."
Nói đến đây, Hạ Chí lại quay đầu nhìn thiếu cung chủ: "Ngươi nói đúng không?"
"Nghe nói ngươi tên Hạ Chí" Giọng điệu của thiếu cung chủ đã trở nên lạnh lẽo vô cùng: "Ta tên Long Thập Nhất. Có lẽ Đát Kỷ không nói cho ngươi biết, ở chỗ này, trừ họ Long chúng ta ra, những người khác đều không có tư cách có được dòng họ này.
Trên thực tế, ở đây vốn chỉ có mười hai người có được cái họ này."
"Honey, hình như ngươi còn chưa nói cho ta biết chuyện này thật" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, nói rất chân thành.
"Mỗi người đều cho rằng, sở dĩ ta đổi tên thành Long Thập Nhất là vì ta xếp hạng mười một. Nhưng bọn hắn không biết, mười một chỉ là một mục tiêu mà thôi, ta muốn giết chết mười một người họ Long khác" Trong giọng nói của Long Thập Nhất có một loại tàn nhẫn và lãnh khốc từ tận trong xương: "Mà ta đã giết chết mười người."
"Ừm, đáng để cổ vũ, dù sao thì ngươi cũng vì dân trừ hại." Hạ Chí không chút hoang mang nói.
"Mười vị ca ca của ta đều đã từng có ý đồ cướp Đát Kỷ đi, cho nên ta giết chết bọn chúng. Người cha kia của ta cho tới bây giờ cũng chưa từng hết hy vọng với Đát Kỷ, cho nên nhân lúc ta bế quan hắn ta mới cố ý để Đát Kỷ tới Địa Giới của các ngươi. Sau khi giết chết ngươi, ta sẽ tới giết lão già kia" Mặc dù trong giọng nói của Long Thập Nhất có một loại tàn nhẫn từ tận trong xương, nhưng khi hắn ta nói ra những lời này, hắn ta có vẻ rất bình tĩnh.
Dường như với hắn ta, những chuyện này đều không có gì to tát.
"Honey, ta cảm thấy vị hôn phu của ngươi không phải điểu nhân, mà là nhân điểu. Trên bản chất điểu nhân vẫn có thể tính là một người, nhưng nhân điểu lại là một con chim. Ừm, cũng chính là một loại cầm thú" Hạ Chí vẫn làm ra vẻ nhàn nhã ngồi trên mây, mà giai nhân tuyệt thế Đát Kỷ thì đã nửa nằm trong ngực hắn.
"Ôi, hiện tại ta nói cho ngươi biết năng lực của hắn..." Đát Kỳ lại không có tâm tình chơi đùa gì, nàng cảm thấy nói trước cho Hạ Chí biết năng lực chân chính của Long Thập Nhất tương đối trọng yếu.
"Đát Kỷ, hay để ta đến nói cho hắn biết đi" Lại đúng lúc này, giọng nói của Long Thập Nhất truyền đến, sau đó hắn ta đột nhiên động.
Long Thập Nhất đột nhiên bay tới, nhưng lại không bay về phía Hạ Chí mà bay về phía Nam Vân.