Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 961 - Chương 960: Long Thập Nhất (2)

Chưa xác định
Chương 960: Long Thập Nhất (2)

Thoạt nhìn Nam Vân vẫn đang bị dán ở giữa không trung, một bộ thống khổ dị thường. Mà Long Thập Nhất thì bỗng nhiên bay về phía Nam Vân, một tay bắt về phía ả.

Sắc mặt Hạ Chí như thường, cũng không có bất kỳ hành động gì, thế nhưng vẻn vẹn chỉ một giây đồng hồ sau, sắc mặt Hạ Chí lại đột nhiên trở nên ngưng trọng lên.

"A... Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, chính là giọng nói của Nam Vân. Trên thực tế, thật ra Nam Vân vẫn luôn kêu thảm thiết. Chỉ có điều trước đó ả bị ngăn cách trong một không gian khác, mà tiếng kêu thảm thiết của ả vốn cũng không cách nào truyền ra được.

Nhưng hiện tại, tiếng kêu thảm thiết của ả lại truyền ra, ả đã thoát ra khỏi không gian kia!

"Thuộc hạ tham kiến thiếu cung chủ!" Rất nhanh, tiếng hét thảm thiết của Nam Vân đã ngừng lại, mà ả cũng không bị treo trên trời nữa. Chỉ một hồi như vậy, ả đã lại một lần nữa đứng trên mây trắng. Sau đó ả khom người hành lễ với Long Thập Nhất, trên mặt có vui sướng rất rõ ràng.

"Cái gọi là dị năng không gian cũng không hơn gì thế này." Trong giọng điệu của Long Thập Nhất đã có khinh thường rất rõ ràng.

Hắn ta cũng không để ý tới Nam Vân, chỉ nhìn về phía Hạ Chí: "Hạ Chí, có người nói ở Địa Giới ngươi là Nhân Hoàng cao cao tại thượng, không người nào có thể địch lại ngươi. Chỉ có điều ở trước mặt ta, ngươi chẳng qua chỉ là một dân đen đê tiện mà thôi. Cái gọi là dị năng không gian mạnh nhất kia, ở chỗ ta thật không đáng nhắc tới!"

Hiển nhiên Long Thập Nhất cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về Hạ Chí. Có lẽ trước đây hắn ta không biết sự tồn tại của Hạ Chí, nhưng lúc này hắn ta đã biết rất nhiều chuyện về Hạ Chí.

Chí ít hắn ta cũng biết Hạ Chí đến từ thế giới khác, biết Hạ Chí có dị năng không gian, nhưng hắn ta vẫn không đặt Hạ Chí vào mắt.

Mà hành động dễ dàng cứu được Nam Vân vừa rồi cũng đủ để chứng minh hắn ta không mù quáng tự đại, hắn ta thực sự có vốn liếng để tự đại.

"Hạ Chí, ta nói ngươi sẽ chết. Mới vừa rồi ngươi không giết ta, hiện tại ngươi không còn cơ hội để giết ta nữa, ha ha ha..." Nam Vân ở đó cười như điên: "Không sai, chính là ta đã hại chết sư phụ ngươi, chính là ta đã hại chết Sơ Tâm. Vậy thì thế nào? Hiện tại ngươi có thể làm gì được ta? Ha ha ha...

Dáng vẻ điên cuồng của Nam Vân thật không giống với hình tượng bình thường của ả. Mà đắc ý trong giọng nói của ä cũng khiến người ta có xung động muốn lập tức bóp chết ả.

Nhưng lúc này Hạ Chí lại rất tỉnh táo. Hắn nhìn Long Thập Nhất, chậm rãi nói: "Thú vị, thật sự rất thú vị. Ta vốn tưởng rằng ta mãi mãi cũng không thể gặp được loại dị năng giả có dị năng kỳ lạ như ngươi, nhưng không nghĩ tới ta lại có thể gặp được thật. Đối với người thường, ngươi vốn không phải dị năng giả. Nhưng đối với dị năng giả, ngươi lại là dị năng giả chân chính. Nói theo một ý nghĩa nào đó, ngươi có thể tính là dị năng giả trong dị năng giả.

Dừng lại một chút, Hạ Chí chậm rãi đứng dậy, mà hắn cũng ôm lấy Đát Kỷ đứng lên: "Ngươi có thể bài trừ dị năng của ta, nếu không nằm ngoài dự liệu, ta nghĩ ngươi còn có thể miễn dịch với công kích của bất kỳ dị năng gì"

"Đúng vậy, hắn ta có thể miễn dịch với công kích của mọi dị năng, còn có thể hủy đi phòng thủ bằng dị năng của người khác.

Ổ trước mặt dị năng giả, hắn ta gần như là vô địch, gặp phải hắn ta, trên cơ bản biện pháp duy nhất chính là chạy trốn." Đát Kỷ nói nhanh: "Ta cảm thấy ngươi muốn chạy hẳn không thành vấn đề, nhưng có thể đánh bại hắn ta hay không, thực sự rất khó nói."

Lúc này đương nhiên Đát Kỷ cũng không cần che giấu gì nữa, lập tức nói tiếp: "Trong những năm nay, hắn ta vẫn luôn ở một chỗ đặc biệt huấn luyện năng lực đánh đấm của mình. Hắn ta còn dùng tới rất nhiều thủ đoạn khoa học kỹ thuật, chế tạo ra một số công cụ công nghệ cao cho mình. Ngươi nhìn cánh của hắn ta, đó là hắn ta dùng công nghệ cao chế tạo ra."

"Hiện tại ngươi muốn chạy sao?" Giọng nói của Long Thập Nhất lại bay ra, trong giọng nói mơ hồ có trào phúng: "Thật ra ngươi có thể trốn. Có người nói người có dị năng không gian rất am hiểu chạy trốn. Thậm chí ngươi còn có thể trốn về Địa Giới của các ngươi, mà ta cũng có thể đi giết lão già kia trước, sau đó lại tới Địa Giới của các ngươi, giết sạch tất cả nhân loại đê tiện chỗ các ngươi."

Mặc dù giọng nói của Long Thập Nhất không lớn, nhưng những lời phát ra từ trong miệng hắn ta lại khiến người ta cảm thấy đó cũng không phải uy hiếp, mà hắn ta sẽ đi làm như vậy thật.

"Hắn thật có thể làm ra loại chuyện như vậy." Đát Kỷ nhẹ giọng nói với Hạ Chí, đối với dạng người như Long Thập Nhất, giết chết ai cũng không thành vấn đề.

Có lẽ trên thế giới này, người hắn ta để ý chân chính cũng chỉ có một, chính là Đát Kỷ.

"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, buông Đát Kỷ ra, ta sẽ để cho ngươi được chết thống khoái hơn một chút." Giọng nói của Long Thập Nhất lại truyền đến. Lần này, trong giọng nói của hắn ta rốt cục cũng nhiều thêm một chút phẫn nộ.

"Thật ra ta vốn muốn buông nàng ra, nói thật, ôm nàng có chút ảnh hưởng tới ta, thắt lưng nàng ôm quá thoải mái, vừa ôm nàng vừa đánh nhau thật không thích hợp." Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn: "Chẳng qua nếu ngươi đã muốn ta buông ra, mà ta cũng thả ra thật, vậy chẳng phải sẽ khiến ngươi cảm thấy ta sợ ngươi sao?"

"Ngươi cho rằng ngươi như vậy ta không thể giết ngươi sao?"

Long Thập Nhất hừ lạnh một tiếng, hai cánh kia đột nhiên chấn động. Sau đó hắn ta hệt như một con chim lớn lao về phía Hạ Chí.

Ánh mắt Hạ Chí hơi ngưng lại, cũng không làm bất kỳ động tác gì, chỉ nhìn Long Thập Nhất tới gần như vậy.

"Người cướp Đát Kỷ, chết!" Long Thập Nhất gầm nhẹ một tiếng, một tay như tia chớp bóp thẳng về phía yết hầu Hạ Chí!

Bình Luận (0)
Comment