"Mau tránh đi!" Đát Kỷ có chút lo lắng kêu một tiếng. Mắt thấy Long Thập Nhất sẽ bóp trúng cổ họng Hạ Chí.
Thế nhưng ngay lúc Đát Kỷ muốn kéo Hạ Chí tránh né, rốt cục Hạ Chí động, hắn đột nhiên lui về phía sau vài chục trượng, tránh né công kích của Long Thập Nhất.
"Quả thật có thể bỏ mặc phòng thủ bằng dị năng của ta." Hạ Chí không chút hoang mang nói. Hiển nhiên vừa rồi cũng không phải hắn chẳng hề làm gì thật. Ngay trong nháy mắt vừa rồi, thực ra hắn đã dùng vài loại phương thức phòng thủ, nhưng kết quả chứng minh năng lực của Long Thập Nhất cũng không phải giả dối.
"Ngươi chỉ biết chạy thôi sao?" Long Thập Nhất lại đuổi theo. Đôi cánh của hắn ta bắt đầu đập thật mạnh, trong lúc bất chợt, trên cánh bắn ra vô số sợi dây nhỏ, mỗi một sợi ngân quang lóng lánh, thoạt nhìn có chút mỹ cảm quỷ dị.
Những ngân tuyến nà lại bắn về phía Hạ Chí với tốc độ càng nhanh hơn, nhưng Hạ Chí vẫn không lập tức tránh né, trong mắt hắn thoáng qua một tia quái dị.
"Như vậy cũng được?" Hạ Chí lẩm bẩm, một tay hắn vẫn đang ôm Đát Kỷ như cũ, tay kia lại đột nhiên tùy ý huy động vài cái trên không trung. Sau đó hắn tiếp tục lẩm bẩm: "Ừm, còn rất giỏi đây, ngược lại cũng có chút rắc rối."
"Làm sao vậy?" Đát Kỷ nhẹ giọng hỏi.
Hạ Chí không nói gì, chỉ đột nhiên xuất hiện ở vị trí cách Long Thập Nhất gần ngàn mét. Sau đó hắn mới chậm rãi nói: "Ta vốn tưởng hắn ta muốn bài trừ dị năng nhất định phải tiếp xúc thân thể mới được, nhưng không nghĩ tới dường như hắn ta không cần trực tiếp tiếp xúc vẫn có thể bài trừ phòng thủ bằng dị năng của ta.
"Nói cách khác, hắn ta còn lợi hại hơn ngươi tưởng?" Đát Kỷ lập tức hiểu được, như vậy cũng có nghĩa công kích của Long Thập Nhất càng có tính uy hiếp hơn.
"Hạ Chí, là nam nhân thì đừng trốn tránh!" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Long Thập Nhất trực tiếp dùng phép khích tướng.
Cứ việc tốc độ của Long Thập Nhất rất nhanh, nhưng hắn ta có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng tốc độ di chuyển không gian của Hạ Chí.
Thật ra dị năng của Long Thập Nhất cũng có một nhược điểm rất lớn. Hắn ta chỉ miễn dịch với dị năng, nhưng lại không thể khiến Hạ Chí mất đi dị năng. Điều này cũng có nghĩa, nếu như Hạ Chí cứ tránh né mãi, trên thực tế, Hạ Chí đã đứng ở thế bất bại.
"Là nam nhân nên chơi với mỹ nữ trong ngực thật vui vẻ. ' Hạ Chí lười biếng nói, sau đó hắn đột nhiên kề môi hôn lên đôi môi mềm mại dị thường của Đát Kỷ, sau đó hắn nhìn Long Thập Nhất xa xa: "Ước ao không? Đố kị không? Thấy không? Hành động của ta lúc này mới là phép khích tướng chân chính. Không phải hiện tại ngươi rất tức giận sao? Không sao, ngươi chết rồi sẽ không tức giận nữa."
"Hạ Chí, ta sẽ khiến ngươi chết phải thật thảm!" Long Thập Nhất gầm nhẹ một tiếng. Cho dù hắn ta có cố gắng giả bộ trấn định hơn nữa, nhưng thấy nữ nhân mình yêu mến nhất bị nam nhân khác hôn, hắn ta vẫn cảm thấy khó có thể chịu nổi.
"Đát Kỷ tiểu thư thân yêu, ngươi không cảm thấy lúc này ngươi nên phối hợp với ta một chút sao?" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, rất rất nghiêm túc hỏi.
"Được rồi." Đát Kỳ lại cười quyến rũ với Hạ Chí, sau đó dùng đôi môi anh đào xinh đẹp của mình nhanh chóng ấn một cái lên mặt Hạ Chí.
Cảm giác ấm áp và mềm mại không có gì sánh kịp kia khiến Hạ Chí không tự chủ được có chút run sợ, cũng may hắn lập tức trấn định lại, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: "Ừm, có đôi khi ngươi vẫn đủ ngoan"
"Đát Kỷ!" Giọng nói cắn răng nghiến lợi phun ra từ trong miệng Long Thập Nhất: "Ta đã rất khoan dung với ngươi, ngươi đừng có được cưng chiều mà làm kiêu!"
"Được chiều mà kiêu?" Đát Kỷ nhìn về phía Long Thập Nhất đang bay tới bên này: "Thiếu cung chủ, ngươi không cảm thấy lời này của ngươi rất buồn cười sao? Cái gọi là cưng chiều của ngươi chẳng qua chỉ là một loại tham muốn giữ lấy đáng sợ mà thôi.
Mấu chốt hơn là cho dù ngươi có cưng chiều ta thật, nhưng điều đó có liên quan gì tới ta? Ta cũng không cần cái gọi là cưng chiều của ngươi."
"Đát Kỷ, độ nhẫn nại của ta có hạn, hiện tại ta vẫn có thể không so đo với tất cả những gì ngươi đã làm, chỉ cần ta giết chết Hạ Chí, sau đó lại giết chết lão già kia, sẽ không còn người nào có thể cướp ngươi với ta. Ta vẫn sẽ cưng chiều ngươi như cũ. Nhưng nếu như ngươi cứ muốn chọc giận ta, ta đây... Long Thập Nhất nói tới điểm này đột nhiên liền ngừng lại, song quyền bỗng nhiên nắm chặt, xương ngón tay như đang răng rắc rung động!
Bởi vì đúng lúc này, đột nhiên Đát Kỳ lại hôn Hạ Chí, lần này nụ hôn của nàng không còn giống chuồn chuồn lướt nước, mà nàng trực tiếp hôn lên môi Hạ Chí!
Cái hôn này kéo dài khoảng chừng ba giây đồng hồ, sau đó Đát Kỷ buông Hạ Chí ra, nhìn về phía Long Thập Nhất: "Ta cứ muốn chọc giận ngươi đấy, ngươi có thể làm gì đây?"
"Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ, hôn trộm người khác là không đúng." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta không hôn trộm người khác nha." Đát Kỷ cười quyến rũ với Hạ Chí: "Ta chỉ hôn trộm ngươi mà thôi."
Cố ý liếm nhẹ môi một cái, dáng vẻ này của Đát Kỷ có sức mê hoặc cực lớn, mà trong giọng nói của nàng cũng tràn đầy một loại mị hoặc: "Ngươi muốn hôn trở lại không?"
Trong mắt Hạ Chí lóe lên một tia kì dị, sau đó ánh mắt hắn lại khôi phục thanh minh: "Honey, vào thời khắc mấu chốt này ngươi không nên đùa với lửa."
"Không sợ, dù sao thì hắn cũng sẽ cản trở chúng ta." Đát Kỷ cười rất thản nhiên, mà nàng mới vừa nói xong đã nghe được tiếng gầm giận dữ.
"Đát Kỷ, đây là ngươi bức ta!" Giọng nói của Long Thập Nhất lạnh lẽo dị thường: "Nếu đã như vậy, như vậy..."