Phía trên, một cái bóng lớn không gì sánh được, gần như triệt để che khuất bầu trời. Vừa nhìn lướt qua, hệt như bầu trời thoáng cái đã bị mây đen bao phủ.
Nhưng nhìn kỹ hơn một chút sẽ biết đó cũng không phải mây đen, mây đen không thể trông như vậy được, mà mây đen cũng sẽ không sà xuống dưới với tốc độ nhanh như vậy.
Không sai, vật kia đang lấy tốc độ nhanh không gì sánh được rơi thẳng xuống, nhìn hình dạng, Đát Kỷ bắt đầu hoài nghi đó là một ngọn núi. Nhưng lại qua mấy giây sau, Đát Kỷ xác định được, đây không phải mây đen, cũng không phải núi, mà là một tảng đá lớn.
Không sai, đó chính là một tảng đá, một tảng đá lớn không cách nào dùng lời để miêu tả. Cự thạch to lớn gần như che khuất toàn bộ bầu trời. Mà vừa liếc nhìn, cự thạch như toàn thân đen kịt, nhưng khi cự thạch tới gần hơn một chút, nàng mơ hồ có thể thấy trên cự thạch lóe lên một số tia lửa.
"Đây là vẫn thạch?" Cuối cùng Đát Kỷ cũng có kết luận. Tuy rằng thứ này trông như hòn đá, nhưng rõ ràng nó cũng không phải đá bình thường. Mà nhìn mấy tia lửa bên ngoài, rõ ràng rất giống một viên vẫn thạch khổng lồ không gì sánh được.
Chỉ có điều đường như Long Thập Nhất còn chưa phát hiện ra viên vẫn thạch này. Hắn ta còn đang công kích Hạ Chí, vô số công kích như mưa rên gió dữ. Mắt thấy vẫn thạch sẽ lập tức đập tới, Đát Kỷ bắt đầu có chút bận tâm.
Chỉ có điều Đát Kỷ vẫn nhịn lại không nhắc nhở Hạ Chí. Bởi vì nàng tin chắc Hạ Chí biết chuyện này, mà nàng gần như có thể xác định, vẫn thạch kia là do Hạ Chí lấy từ nơi nào đó tới. Một viên vẫn thạch lớn như vậy lại lấy tốc độ nhanh hơn cả tốc độ tia sét nên từ giữa không trung xuống, sẽ có lực lượng lớn tới mức nào, Đát Kỷ vốn không thể tính toán ra. Nàng chỉ biết nếu người thường bị nên trúng chắc chắn sẽ lập tức biến thành thịt nát.
Mà người như Long Thập Nhất bị nện trúng liệu có hậu quả gì không, Đát Kỷ cũng không thể xác định. Nhưng nàng không tin bộ khôi giáp kia có thể thừa nhận lực lượng lớn như vậy.
Cự thạch áp đỉnh, tuy Đát Kỷ đã được Hạ Chí ôm vào trong ngực nhưng vẫn không tự chủ được hơi hoảng hốt. Lấy tốc độ rơi của cự thạch và độ cao hiện tại của cự thạch, Đát Kỷ dự tính tối đa cũng chỉ qua vài giây đồng hồ nữa, cự thạch này sẽ nện lên trên đầu mấy người bọn hắn.
Mà đúng lúc này, Đát Kỷ cũng hiểu được ý đồ của Hạ Chí. Sở dĩ hắn không hề chạy là vì hắn không muốn Long Thập Nhất né tránh.
"Ba!" Trong lòng Đát Kỷ yên lặng đếm, mà lúc này thật ra nàng cũng phát hiện một vấn đề. Khi Hạ Chí đứng trên tiên hạc tránh né công kích của Long Thập Nhất, dường như hắn cũng không sử dụng dị năng không gian, mà trực tiếp dùng cổ võ thuật.
Dường như cổ võ của gia hỏa này cũng rất mạnh?
Đát Kỷ phát hiện mình hoàn toàn không nhìn thấu người này.
Rốt cuộc gia hỏa này đã học được bao nhiều loại kỹ năng? Lẽ nào giống như hắn nói, mặc dù gặp phải tình huống bết bát nhất, hắn cũng có thể giữ mình ở thế bất bại?
"Hai!" Đát Kỳ lại đếm ngược. Trong lúc nàng đếm ngược, nàng cảm thấy rất có thể Hạ Chí vẫn luôn tính toán dự tính xấu nhất, đó chính là dưới tình huống hắn mất đi dị năng, hắn vẫn muốn để mình trở nên cường đại nhất. Chẳng qua dưới cái nhìn của Đát Kỷ, dường như đây là chuyện rất khó có khả năng.
Dù sao thì cho dù trình độ cổ võ của Hạ Chí có cường đại hơn nữa, hắn cũng không thể miễn dịch với dị năng như Long Thập Nhất. Phải biết rằng cho dù là cổ võ mạnh mẽ hơn nữa, nhưng khi đối mặt với dị năng hơi cường đại một chút, cũng thúc thủ vô sách.
"Một!" Lần này Đát Kỷ hô lên thành tiếng: "Đi mau, nó sẽ đập xuống ngay lập tức!"
Cự thạch đã ở vị trí cách bọn họ chỉ mấy trăm mét, vị trí mà gần như chỉ cần sơ sót một chút, viên cự thạch này sẽ nên xuống.
Cho dù dị năng không gian của Hạ Chí cũng có thể xem nhẹ thời gian, nhưng Đát Kỷ vững tin, lúc này Long Thập Nhất có làm thế nào cũng không thể thoát đi.
Tảng đá kia quá lớn, dưới góc độ của Đát Kỷ, trông cự thạch như đập vỡ bầu trời rơi xuống. Tuy tốc độ phi hành của Long Thập Nhất cũng rất nhanh, nhưng có nhanh hơn nữa cũng không thể bay ra khỏi phạm vi to lớn này.
"A, honey, ngươi nói gì?" Lúc này đột nhiên Hạ Chí ngừng lại, một bộ rất ngạc nhiên hỏi Đát Kỷ, dường như hắn vốn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Đát Kỷ nhất thời ngẩn ra, nàng nhắm mắt lại, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, xong, lần này ngay cả nàng cũng bị đập chết, cái gì mà tự đo cái gì mà tình yêu... tất cả đều đã không còn.
Chẳng qua bị đập chết cũng tốt, dù sao chết cũng tốt hơn là gả cho tên biến thái Long Thập Nhất.
"Không thể chết một cách xinh đẹp hơn chút sao?" Trong đầu Đát Kỷ xuất hiện ý nghĩ như vậy, nếu nhất định phải chết, nàng hy vọng bản thân mình có thể chết một cách thật xinh đẹp, mà không phải bị cự thạch đập nát bấy.
"Đát Kỷ tiểu thư mỹ lệ, phong cảnh đẹp như vậy vì sao ngươi lại nhắm mắt lại?" Một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai Đát Kỷ, khiến Đát Kỷ ngẩn ngơ, dường như tình huống hơi không đúng?
Một giây sau, đột nhiên Đát Kỷ phát hiện, vì sao nàng lại cảm thấy bản thân mình đang nhanh chóng rơi xuống?
Mở mắt ra, phía trên đã không còn là bóng ma áp đỉnh, mà là trời quang vạn lý. Mà Đát Kỷ cũng nhanh chóng phát hiện, đúng là nàng đang nhanh chóng sà xuống.
"Honey, đây là cảm giác khi cưỡi tên lửa, cơ hội như vậy bình thường không thể gặp được đâu." Lúc này Hạ Chí lại nói thêm, sau cùng hắn còn cảm khái: "Cảnh quay này không tôi, đây là hiệu quả mà dù là kỹ xảo phim bom tấn cũng không làm ra được."