Nhưng nói cho cùng, Đát Kỷ cũng chỉ muốn trút giận mà thôi, nàng cũng không trông cậy vào việc mình có thể đánh chết Long Thập Nhất, nàng chỉ là muốn trút giận mà thôi.
"Đát Kỷ tiểu thư, ngươi không nên quá mức!" Rốt cục cũng có người không nhìn nổi. Người này không phải ai khác mà chính là Nam Vân, thành chủ Nam Phương thành. Tựa hồ ả rất trung thành và tận tâm với Long Thập Nhất.
Đát Kỷ không nói hai lời, lập tức bắn Nam Vân một phát.
Đoàng!
Đạn cũng không bắn trúng Nam Vân, ở trước mặt dị năng giả như Nam Vân, uy lực của súng bắn tỉa gần như bằng không.
Nhưng một giây sau Nam Vân lại hét thảm.
Mà ả cũng lại một lần nữa bị treo giữa không trung.
Lần này, Long Thập Nhất cũng không lại đến giúp đỡ Nam Vân, hiển nhiên thời khắc này, Long Thập Nhất đã có chút không thể tự lo nổi cho mình.
Vô cùng vô tận súng bắn tỉa đuổi theo Long Thập Nhất không ngừng xạ kích, mà trong lúc tránh né, Long Thập Nhất còn phải đuổi theo chém giết Hạ Chí. Vấn đề nằm ở chỗ Long Thập Nhất vốn không thể đụng tới Hạ Chí mảy may, mà những viên đạn này kiểu gì cũng có thể không ngừng bắn trúng Long Thập Nhất.
Thậm chí là Đát Kỷ cũng thường thường có thể bắn lén Long Thập Nhất một phát.
Tuy những phát bắn lén của Đát Kỷ không thể đả thương thân thể Long Thập Nhất, lại khiến trong lòng hắn ta tràn đầy phẫn nộ, đó là một loại tàn phá từ trong tâm linh.
Thật ra đây cũng là hiệu quả mà Đát Kỷ muốn tạo ra.
"Hạ Chí, cmn đừng chạy!" Long Thập Nhất ở đó rống giận, hắn ta đã sắp muốn điên mất rồi.
"Ta đang thực hiện chiến thuật chuyển di, mà ngươi chỉ đang vùng vẫy giãy chết" Giọng nói lười biếng của Hạ Chí truyền đến, sau đó, trong tay hắn lại đột nhiên nhiều thêm một vật: "Bảo bối Đát Kỷ của ta, tiếp theo, đây sẽ là đồ chơi mới của ngươi."
Đát Kỷ vừa quay đầu đã lập tức ném bay súng bắn tỉa trong tay, tranh thủ thời gian đón lấy thứ gọi là đồ chơi mới này, ừm, đây là một viên đạn tên lửa.
"Cảm ơn lão công nha." Giọng nói của Đát Kỷ kiều mị đến mức khiến đám người đang xem náo nhiệt cảm thấy tâm thần giao động, nhưng Long Thập Nhất nghe vào trong tai lại cảm thấy như vạn tiễn xuyên tim.
"Đều đi chết đi!" Long Thập Nhất điên cuồng kêu to, lại đột nhiên nhào về phía Đát Kỷ.
Đáng tiếc, bất luận là công kích Hạ Chí hay là công kích Đát Kỷ, kết quả đều giống nhau.
Đát Kỷ đột nhiên dời đến vị trí cách đó vài trăm mét, sau đó nàng lại dùng ống phóng rốc-két nhắm ngay Long Thập Nhất, phóng ra!
Đạn tên lửa cứ vậy mà bay về phía Long Thập Nhất, lần này, Long Thập Nhất vốn không dám cứng đối cứng mà tranh thủ thời gian né tránh.
Đát Kỷ bĩu môi, dáng vẻ không được vui lắm: "Cắt, người nhát gan.
Dưới ánh mắt vô số người, bầu trời đã rơi vào hỗn chiến. Mà trong lúc nhất thời, dường như đám người không thể nhìn ra ai thắng ai bại, hoặc có lẽ là rất nhiều người không muốn tin tưởng Long Thập Nhất đã rơi vào thế hạ phong.
Nơi nào đó, phía sau một nam tử mặc long bào có người thấp giọng hỏi: "Cung chủ, chúng ta không giúp thiếu cung chủ thật sao? Hạ Chí kia đã nằm ở thế bất bại, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thiếu cung chủ cũng sẽ thua"
"Ngươi không nghe hắn ta nói sao? Hắn ta muốn giết mười một người họ Long." Nam tử mặc long bào lạnh lùng nói: "Ngươi hy vọng hắn ta đến giết ta?"
"A, không, cung chủ, thuộc hạ không dám." Người nọ vội vàng nói, sau đó hắn ta cũng không dám nói thêm nữa.
Chiến đấu trên không trung vẫn đang tiếp tục, nhưng Đát Kỳ lại không hài lòng với vũ khí của mình.
"Ống phóng rốc-két này chơi không vui, vốn không thể bắn trúng hắn ta" Hiện tại Đát Kỷ đã bắt đầu chơi thật sự, bởi vì nàng tin chắc Hạ Chí có thể thắng trận đấu này. Chỉ là nàng không biết lúc nào hắn mới thắng thôi.
"Vậy ngươi ném nó đi, đến, chơi cái này, thêm cảnh diễn." Hạ Chí đưa cho Đát Kỷ một bộ cung tiễn, sau đó hắn lại bắt đầu thực hiện chức trách đạo diễn.
"Thực đúng là ác thú vị" Đát Kỷ chu mỏ, ném ống phóng rốc-két xuống, tiếp nhận cung tiễn, còn làm bộ bắn mấy mũi tên.
"Honey, không phải ngươi rất muốn nổi tiếng sao? Ngươi hát đã nổi tiếng, nếu hiện tại đi quay phim chắc chắn sẽ càng nổi tiếng hơn." Hạ Chí nghiêm trang nói: "Lại nói, chờ sau khi ta quay xong bộ điện ảnh này, ngươi có thể kiếm được rất nhiều tiền tiêu vặt"
"Tiền người ta kiếm được nhờ giọng hát đã đủ xài rồi." Đát Kỷ yêu kiều hừ một tiếng: "Vì sao ta cảm thấy ngươi đang dùng ta để kiếm tiền?"
"Kiếm nhiều tiền một chút cũng không phải chuyện xấu." Hạ Chí mỉm cười: "Ừm, ta muốn kiếm tiền nuôi Đồng Đồng"
"Này, ngươi dùng tiền ta kiếm được để nuôi Thu Đồng, ngươi không cảm thấy không đúng sao?" Đát Kỷ có chút mất hứng.
"Ta nghĩ xem..." Hạ Chí làm như đang suy tư, sau đó gật đầu: "Ừm, thật sự không cảm thấy:
"Các ngươi đủ rồi!" Tiếng gầm giận dữ lại truyền đến, Long Thập Nhất hoàn toàn bị màn liếc mắt đưa tình của hai người đánh tới sắp điên mất.
"Thực sự đủ rồi." Hạ Chí duỗi lưng: "Hiện tại, chúng ta muốn quay cảnh cuối cùng của người."
Long Thập Nhất đã đánh tới, nhưng lần này Hạ Chí cũng không trốn đi. Hắn dùng một tay ôm lấy Đát Kỷ, chân giẫm phía trên tiên hạc, nhanh chóng na di.
"Cho ngươi một phút đồng hồ, xem ngươi có thể giết chết ta hay không" Hạ Chí vừa di chuyển trên phạm vi tiên hạc nho nhỏ vừa nói với Long Thập Nhất.
Cơ hội tốt như vậy đương nhiên Long Thập Nhất sẽ không bỏ qua, hắn ta bỗng tăng nhanh tốc độ công kích.
Hạ Chí nhanh chóng di chuyển, vừa ôm Đát Kỷ vừa hung hiểm tránh thoát Long Thập Nhất. Mà Đát Kỳ lại mơ hồ cảm thấy có điểm gì đó không đúng, dường như nàng đã nhìn thấy phía dưới mặt đất có một cái bóng to lớn.
Vô thức ngẩng đầu nhìn trời, Đát Kỷ lập tức ngẩn ngơ. Đó... đó là cái gì?