"Hẳn hắn ta đã chết rồi." Đát Kỷ nhìn Long Thập Nhất, vẫn có chút không được chắc chắn lắm. Khôi giáp trên người Long Thập Nhất đã xuất hiện hư tổn rõ ràng, nhưng vẫn đang bao phủ cả người Long Thập Nhất vào trong. Không thể không nói, chất lượng của bộ khôi giáp này thật sự quá tốt.
"Ngươi nhất định muốn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn ta sao?" Tại thời điểm này, vẻ mặt Hạ Chí có chút nghiêm túc, giọng điệu cũng hết sức chăm chú.
"Ừm." Đát Kỷ gật đầu: "Ta muốn xem"
Hạ Chí không có bất kỳ động tác gì, nhưng khôi giáp trên người Long Thập Nhất đột nhiên tự động rời khỏi thân thể hắn ta. Có điều lúc này, trên thực tế, Long Thập Nhất đã không còn thân thể gì đáng nói.
Long Thập Nhất bên trong khôi giáp đã nát bấy chân chính, thoạt nhìn có chút kinh khủng, còn có chút chán ghét.
Nhưng Đát Kỳ lại lẳng lặng nhìn, cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, ngược lại nàng còn thở ra một hơi thật dài. Một giây sau, trên mặt nàng lộ ra nụ cười xán lạn dị thường.
"Cảm ơn ngươi, tiểu nam nhân của ta." Lúc này, giọng nói như thiên âm của Đát Kỷ trở nên kiều mị không gì sánh được. Nàng nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, chủ động tới gần Hạ Chí, sau đó đôi tay ôm lấy cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn thật sâu.
Rời môi, Đát Kỷ nhẹ nhàng nói bên tai Hạ Chí: "Ngươi biết không? Hiện tại ta càng tin tưởng ta sẽ thắng. Bởi vì trước đó ta vẫn luôn sợ bản thân mình sẽ thua, ta sợ sau khi ta mất đi tự do sẽ trở thành đồ chơi của ngươi, như vậy ta sẽ rất thê thảm.
Nhưng hiện tại ta đã không còn sợ nữa, bởi vì dù có lâm vào tình huống bết bát nhất, ta vẫn vui lòng"
Buông cổ Hạ Chí ra, Đát Kỳ lại cười thản nhiên với Hạ Chí, xoay người lượn lờ trên không trung. Nàng lại biến ra một con tiên hạc làm thú cưỡi.
Một người càng sợ thua sẽ càng có khả năng thua, mà khi một người đã thay đổi đến mức không còn sợ hãi nữa, vậy xác suất nàng chiến thắng sẽ càng lớn hơn. Đây chính là nguyên nhân Đát Kỷ tin tưởng mình có thể thắng.
"Ta đã nói rồi, vấn đề lớn nhất của ngươi chính là trông xinh đẹp, nhưng hết lần này tới lần khác lại nghĩ quá nhiều." Hạ Chí tự lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên hắn xuất hiện giữa không trung.
Lần này, Hạ Chí cũng không ngồi trên tiên hạc của Đát Kỷ, mà trên người hắn cũng tản mát ra một luồng sát khí rất rõ ràng.
Luồng sát khí này đang lan tràn khắp toàn bộ Thiên Cung, khiến mỗi người không tự chủ được mà rùng mình.
"Long Hoàng, lăn ra đây đi." Giọng nói lạnh lùng truyền vào trong tai mỗi người ở Thiên Cung. Trong nháy mắt, toàn bộ Thiên Cung hoàn toàn yên tĩnh.
Long Hoàng chính là tên của cung chủ Thiên Cung, trên danh nghĩa, hắn ta là cung chủ Thiên Cung. Mà trên thực tế, toàn bộ Thiên Cung hệt như một quốc gia bị phong bế, mà Long Hoàng chính là hoàng đế của quốc gia này. Cho nên hắn ta mới tự đặt cho mình cái tên Long Hoàng. Hắn ta là hoàng giả duy nhất ở chỗ này!
Đổi lại lúc trước, nếu có người đám gọi thẳng tên Long Hoàng như vậy chắc chắn sẽ bị vô số dị năng giả công kích. Nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả người đứng ra mắng Hạ Chí cũng không có.
Nguyên nhân rất đơn giản, ngay vừa mới rồi, Hạ Chí dùng một khối thiên thạch đập thiếu cung chủ Long Thập Nhất thành thịt nát. Mà sau đó, hắn còn dùng tảng đá kia công kích gần như tất cả dị năng giả trong Thiên Cung. Nam nhân nghe nói đã đến từ Địa Giới này cường đại đến không cách nào hình dung!
Dân đen Địa Giới?
Lúc này đã không còn người nào nghĩ như vậy nữa. Mà lúc này đây, tất cả mọi người đã ý thức được một việc, ánh mắt của Đát Kỷ tiểu thư quả không sai, nam nhân nàng coi trọng thật sự không giống người thường.
Nam tử mặc long bào đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, toàn thân hắn ta tản ra một loại khí tức uy nghiêm. Mà phía dưới, vô số người đã vô thức tự động quỳ xuống. Uy áp do loại khí tức đó mang tới khiến người thường gần như không cách nào thừa nhận.
Hắn ta chính là cung chủ Thiên Cung, cũng là người có được quyền quyết định tuyệt đối trong Thiên Cung. Đương nhiên, trong quá khứ, quyền nói chuyện của hắn ta đã bị Long Thập Nhất khiêu chiến, nhưng bây giờ, khi Long Thập Nhất chết rồi, hắn ta lại trở thành người họ Long duy nhất ở Thiên Cung này.
Hắn ta là Long Hoàng, ở Thiên Cung, hắn ta là một vị Đế Hoàng chân chính!
Sắc mặt Long Hoàng đầy ngưng trọng. Đúng là Long Thập Nhất đã chết rồi, nhưng thực ra hắn ta càng rõ ràng hơn, lúc này quyền uy của hắn ta đã gặp phải khiêu chiến càng lớn. Người trẻ tuổi tên Hạ Chí này không chỉ muốn khiêu chiến quyền uy của hắn ta, càng muốn hủy diệt hắn ta!
"Hiện tại hẳn ngươi rất vui vẻ, bởi vì ngươi cảm thấy ta và Long Thập Nhất đang ngao cò tranh nhau, mà ngươi lại là ngư ông đắc lợi kia" Trên người Hạ Chí vẫn tràn ngập sát khí như cũ, nhưng ngữ khí của hắn lại bình tĩnh lạ thường.
"Hạ Chí, Long Thập Nhất tàn bạo thành tính, từ lâu đã là tội nhân của Thiên Cung ta. Mới vừa rồi ngươi giết chết hắn ta chính là trừ hại cho Thiên Cung ta." Long Hoàng mở miệng, giọng nói của hắn ta cũng không dễ nghe, mà có một chút khàn khàn: "Ngươi chính là thành viên Thiên Binh, mà Thiên Binh vốn là tổ chức thuộc hạ của Thiên Cung. Nói cách khác, ngươi cũng là thuộc hạ của ta. Mới vừa rồi ngươi đã thực hiện rất tốt chức trách của mình, dựa theo điều lệ Thiên Cung, ta sẽ ban thưởng cho ngươi"
Thoáng dừng lại một chút, Long Hoàng tiếp tục nói: "Ngươi có thể trở thành thiếu cung chủ Thiên Cung, mà ta cũng có thể lập tức chủ trì hôn lễ cho ngươi và Đát Kỷ. Như vậy, chuyện này cũng sẽ trở thành chuyện mừng lớn trong Thiên Cung."
"Nói xong rồi sao?" Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh: "Ta vừa nghĩ tới một vạn cách chết cho ngươi, nhưng mỗi một cách thức tử vong ta đều cảm thấy như vậy là lợi cho ngươi quá rồi."