"Ta vốn muốn để ngươi có kết cục như Nam Vân kia, chậm rãi nhận lấy dần vặt vô cùng vô tận. Nhưng đột nhiên ta nhớ tới, sư phụ của ta đã mất, mà khoan nhượng cho ngươi sống lâu thêm một phút đồng hồ cũng là không tôn kính đối với nàng. Cho nên mặc kệ ngươi có nói xong hay chưa, ngươi cũng có thể chết đi."
Chữ chết vừa ra, Hạ Chí đã đột nhiên xuất hiện trước mặt Long Hoàng, một tay bóp về phía cổ họng hắn ta!
Từ xưa tới nay, chưa từng có người nào có thể thoát khỏi một chiêu này của Hạ Chí. Thế nhưng lần này, Hạ Chí lại thất bại.
Đột nhiên Long Hoàng biến mất ngay tại chỗ, lại một giây sau, hắn ta đã xuất hiện ở bên cạnh Đát Kỷ, một tay vươn về phía Đát Kỷ.
Biến cố này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đát Kỷ, đến mức thậm chí Đát Kỷ còn không kịp phản ứng. Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên có chút trắng bệch, nhưng một giây sau, nàng đã cảm giác được vòng ôm quen thuộc, sắc mặt cũng lập tức khôi phục bình thường.
Cứ việc tình huống xảy ra một cách không ngờ, nhưng Hạ Chí vẫn có thể lập tức xuất hiện bên cạnh Đát Kỷ. Mà hắn mới vừa xuất hiện, Long Hoàng đã lần nữa biến mất. Lần này, hắn ta trực tiếp xuất hiện ở vị trí cách đó mấy cây số.
"Giết bọn chúng đi!" Một tiếng quát khẽ phát ra từ trong miệng Long Hoàng. Mà theo những lời này của hắn ta, năm bóng người đột nhiên xuất hiện, bay về phía Hạ Chí và Đát Kỷ.
"Chuyện gì xảy ra? Không phải cung chủ có dị năng không gian chứ?" Trên mặt Đát Kỷ lộ ra vẻ khó tin. Biểu hiện vừa rồi của Long Hoàng trông như hắn ta là một dị năng giả không gian, nhưng rõ ràng điều này là không thể nào.
"Hắn ta không có dị năng không gian. Hạ Chí thản nhiên nói:
"Thế nhưng dường như hắn ta có thể mượn dùng lực lượng không gian. Nếu không nằm ngoài dự liệu, hẳn người đã từng có dị năng không gian kia đã dùng một chút thủ đoạn đặc biệt, lưu lại công cụ nào đó trong không gian này."
Dừng lại một chút, Hạ Chí lại bổ sung: "Không cần lo lắng, ở trước mặt ta, những thủ đoạn này sẽ chẳng có tác dụng gì đâu."
"Kỳ quái, Ngũ Hành nguyên soái tới Địa Giới còn chưa trở về, vì sao nơi này còn có năm người?" Lúc này Đát Kỳ lại nói thêm. Mà người nàng nhắc tới lần này chính là năm bóng người đang bay tới.
Năm người này vừa nhìn đã biết bọn hắn có được năm loại thuộc tính ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mà dị năng giả như vậy đã từng có năm người theo Đát Kỷ tới Địa Giới. Hơn nữa, Đát Kỷ cũng không dẫn bọn hắn trở về.
"Đát Kỷ tiểu thư, bởi vì bọn hắn mới thật sự là Ngũ Hành nguyên soái." Một giọng ôn hòa truyền đến từ nơi không xa: "Ngũ Hành nguyên soái vẫn luôn là tổ hợp dị năng giả cường đại nhất Thiên Cung. Đương nhiên Long Hoàng sẽ giữ bọn hắn ở lại bên cạnh.
Dù sao thì hắn ta cũng rất sợ chết."
Theo giọng nói này, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện phía trước cách Hạ Chí và Đát Kỷ trăm mét. Người này mặc áo lam, xem tuổi tác hẳn chỉ hơn hai mươi tuổi, anh tuấn bất phàm, khiến người ta có cảm giác không câu chấp. Mà một đầu tóc dài xõa vai kia, đặt trong Thiên Cung cũng không khiến người cảm thấy ly kỳ hiếm lạ, sẽ chỉ tăng thêm vài phần hấp dẫn cho hắn ta.
Có điều, chuyện khiến người tương đối ngạc nhiên là dưới chân hắn ta đang giẫm lên mấy lá cây. Nếu nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện có tổng cộng sáu lá cây. Mà sáu lá cây này cấu thành một hình sáu cạnh rất tiêu chuẩn, hai chân của hắn ta giẫm lên hình lục giác do sáu lá cây này tạo thành.
"Chào ngươi, Đát Kỷ tiểu thư" Nam tử áo lam đầu tiên là khom mình hành lễ với Đát Kỷ, sau đó hắn ta đứng thẳng người, nhìn về phía Hạ Chí: "Chào ngươi, Hạ Chí, Đát Kỷ tiểu thư đã từng nói với ngươi, tất cả dị năng giả trong thế giới này đều là rác rưởi.
Nhưng ta muốn chứng minh một việc với nàng, chứng minh rằng không phải mọi người trong thế giới này đều là rác rưởi."
"Ngươi biết hắn sao?" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ.
"Hình như không biết." Đát Kỷ hơi mơ hồ.
"Đát Kỷ tiểu thư, đương nhiên ngươi sẽ không biết ta. Ỗ trong Thiên Cung, người biết ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có lẽ ngươi không tin, nhưng đời ta, nguyện vọng lớn nhất chính là có một ngày ta có thể làm chút chuyện gì đó vì ngươi:
Nam tử áo lam nhẹ nhàng thở dài: "Nhưng từ sau khi Hạ Chí xuất hiện ta đã biết, cơ hội để ta làm việc vì Đát Kỷ tiểu thư chỉ sợ sẽ không còn nữa. Cho nên ta khẩn cầu Đát Kỷ tiểu thư, hiện tại hãy cho ta một cơ hội."
Nhìn thoáng qua Ngũ Hành nguyên soái đang tới bên này, nam tử áo lam tiếp tục nói: "Năm người này cũng không đáng được hai người các ngươi đích thân ra tay, không bằng để làm một việc vì Đát Kỷ tiểu thư, hãy để ta tiêu diệt bọn hắn!"
"Tiểu nam nhân, ngươi cảm thấy thế nào?" Đát Kỷ trưng cầu ý kiến của Hạ Chi.
"Loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi quyết định là được." Hạ Chí thản nhiên nói. Đối với nam tử áo lam đột nhiên nhô ra này, hiển nhiên Hạ Chí cũng không thèm để ý.
"Được rồi, vậy thì cho ngươi một cơ hội." Đát Kỷ nhìn về phía nam tử áo lam, giọng nói vẫn như thiên âm giống lúc trước, chỉ là trong giọng nói nhiều thêm mấy phần lạnh lùng.
"Đa tạ Đát Kỷ tiểu thư" Nam tử áo lam lại khom người với Đát Kỷ, sau đó hắn ta đứng thẳng người, đưa mắt nhìn Đát Kỷ thật sâu, quay đầu nghênh đón năm người kia.
"Người thầm mến ngươi cũng thật nhiều." Hạ Chí thản nhiên nói, lời này đương nhiên là đang nói với Đát Kỷ.
"Tiểu nam nhân, ngươi thật ngu ngốc, đó là chuyện đương nhiên."
Đát Kỷ cười rất thản nhiên: "Yêu thầm nhớ trộm ah"
Bên kia, nam tử áo lam đã chặn Ngũ Hành nguyên soái.
"Nhớ kỹ tên của ta, ta tên Lục Diệp." Nam tử áo lam nhẹ nhàng phun ra những lời này: "Hiện tại ta sẽ dùng sáu lá cây, tiễn các ngươi lên đường."