Lục Diệp nói xong lại bắt đầu hành động. Lá cây dưới chân hắn ta đột nhiên thiếu mất một mảnh nhỏ, mà thật ra đây là một mảnh lá cây màu vàng. Lá cây màu vàng chậm rãi bay về phía người một thân vàng kim trong Ngũ Hành nguyên soái, mà người này chính là Kim nguyên soái. Năng lực của hắn ta chính là khống chế kim loại.
Tuy thoạt nhìn đây chẳng qua chỉ là một mảnh lá cây màu vàng thông thường, nhưng Kim nguyên soái lại như lâm đại địch. Hắn ta có cảm tri tương đối linh mẫn với kim loại, chỉ nháy mắt đã cảm giác được trong mảnh lá vàng kim này tích chứa lực lượng mạnh mẽ.
Số lá dưới chân Lục Diệp đang không ngừng ít đi, khi lá vàng bay về phía Kim nguyên soái, đồng thời lá xanh lục cũng bay về phía Mộc nguyên soái, mà một cái lá màu xanh nước biển thì lại bay về phía Thủy nguyên soái, đồng dạng, lá cây màu đỏ bay về phía Hỏa nguyên soái, mà bay về phía Thổ nguyên soái lại là một mảnh lá cây màu đen.
"Dị năng giả ngũ hành toàn thuộc tính?" Đát Kỷ có chút kinh ngạc. Đối với nam tử tên Lục Diệp này, đúng là lần đầu tiên nàng nghe nói tới thật, điều này cũng khiến nàng có chút bất ngờ.
Nàng tự cho rằng mình đã hiểu rõ Thiên Cung, lại không nghĩ tới trong Thiên Cung còn cất giấu một dị năng giả mạnh mẽ như vậy.
Dưới chân Lục Diệp chỉ còn lại một chiếc lá, mà thoạt nhìn chiếc lá này có chút hư huyễn, không có tí màu sắc nào, gần như trong suốt.
Rầm rầm rầm...
Năm lá cây phân biệt đánh tới Ngũ Hành nguyên soái, phát ra tiếng nổ rầm trời. Lục Diệp lấy một địch năm mà không chút rơi vào thế hạ phong.
"Ngũ Hành Quy Nhất" Lục Diệp nhẹ nhàng phun ra một câu: "Lục Diệp Truy Hồn."
Chiếc lá thứ sáu dưới chân hắn ta đột nhiên biến mất, sau đó lại đột nhiên xuất hiện, mang đến một tiếng hét thảm: "A!"
Sau đó nó lại biến mất, lại lóe lên, tiếp đó nữa, lại là một tiếng hét thảm.
Trong nháy mắt, tiếng kêu rên liên hồi.
Lá cây kia cứ dễ dàng mà cắt đứt yết hầu của Ngũ Hành nguyên soái.
"Ta tên Lục Diệp, cuối cùng ta chỉ dùng chiếc lá thứ sáu để giết người." Lục Diệp lại dùng chân đạp lên sáu chiếc lá, chậm rãi phun ra những lời này.
Xoay người, Lục Diệp nhìn về phía Đát Kỷ, khom lưng cúi người:
"Đát Kỷ tiểu thư, đây là ta cho ngươi... Ữm!"
Lục Diệp còn chưa dứt lời đã kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cả người như diều đứt dây, rơi xuống phía dưới.
Đát Kỷ hơi nhíu mày, trên bầu trời lại xuất hiện thêm một con tiên hạc, vừa lúc đón lấy Lục Diệp đang hạ xuống. Mà trên con tiên hạc này còn có một người khác, chính là Nhã Nhã.
Hiển nhiên Đát Kỷ không định quan tâm tới Lục Diệp, chỉ để Nhã Nhã ở đó chăm sóc hắn ta một chút là được. Mà quan trọng nhất là Đát Kỷ biết, trận quyết chiến sau cùng đã đến.
Người vừa đột nhiên đánh Lục Diệp bị thương nặng không phải ai khác, mà chính là Long Hoàng. Hiển nhiên Long Hoàng cũng biết, hiện tại hắn ta muốn không đích thân ra tay cũng không được.
Long Hoàng vừa ra tay đã lại chứng minh được sự cường đại của hắn ta. Lục Diệp có thể dễ như trở bàn tay giết chết Ngũ Hành nguyên soái, nhưng vẫn không thể địch lại một chiêu của Long Hoàng.
"Hạ Chí, nếu ngươi đã muốn tìm chết như vậy, ta đây sẽ cho ngươi đi chết!" Trong giọng nói khàn khàn của Long Hoàng tràn ngập tức giận: "Cho dù ngươi có dị năng không gian thì thế nào?
Ở chỗ này, ngươi vẫn không thể thắng được ta!"
Một luồng khí tức cường đại phát ra từ trên người Long Hoàng.
Hắn ta nhìn về phía Đát Kỷ, tiếp tục nói: "Đát Kỷ, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, chờ sau khi ta giết chết Hạ Chí, ngươi sẽ là hoàng hậu của ta!"
"Tiểu nam nhân, ngươi phải cố gắng lên, ta không thích lão đầu tử đâu." Đát Kỳ lại cười thản nhiên với Hạ Chí, giọng điệu hết sức kiều mị. Mà thật ra lời của nàng cũng là đang mắng Long Hoàng quá già.
"Bổn hoàng không cần ngươi thích!" Long Hoàng lạnh lùng nhìn Đát Kỷ: "Sai lầm lớn nhất của ta chính là không thu ngươi vào hậu cung sớm hơn!"
"Không, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là ám sát sư phụ ta."
Giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí vang lên: "Mà hành động này cũng đẩy ngươi tới đường cùng"
"Đúng không?" Long Hoàng cười lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên với Hạ Chí. Không gian như đột nhiên xuất hiện một dòng ba động không bình thường, tuy Đát Kỷ không nhìn thấy nhưng chỉ nháy mắt nàng đã cảm giác được uy hiếp to lớn.
Nhưng một giây sau, Đát Kỳ lại biết uy hiếp này đã biến mất, mà Hạ Chí vẫn đang đứng ngay tại chỗ, không chút sứt mẻ.
"Hạ Chí, ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có dị năng không gian sao?" Long Hoàng hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng biết!"
"Không, ngươi không biết." Trong giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí mơ hồ có khinh thường: "Vị dị năng không gian trước kia đúng là rất mạnh mẽ, đáng tiếc, ngươi không phải hắn ta."
Một tay nắm lấy Đát Kỷ, Hạ Chí và Đát Kỷ sóng vai đứng trên không trung. Lúc này, trên người Hạ Chí tản mát ra một luồng mị lực không thể tả được. Mặc dù là Đát Kỷ phong hoa tuyệt đại cũng không cách nào che giấu loại xán lạn trên người hắn.
"Ta để cho ngươi kiến thức một chút, thế nào mới gọi là dị năng không gian chân chính." Hạ Chí nhẹ nhàng nâng tay phải lên: "Ta muốn Thiên Cung, mịt mù tăm tối."
Trong nháy mắt, bốn phía đen kịt một màu, toàn bộ không gian triệt để đen lại, hệt như chỉ nháy mắt đã đổi từ ban ngày thành đêm tối.
Không, mặc dù là đêm tối cũng không thể tối như vậy. Giờ khắc này, toàn bộ Thiên Cung đã thật sự bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn.
Trong Thiên Cung, tiếng kinh hô truyền đến từ khắp nơi. Dù đặt ở Thiên Cung, biến cố như vậy cũng chỉ mới lần đầu tiên xuất hiện. Mà càng khiến mọi người hoảng sợ là giờ khắc này, vô số người đều có cảm giác hít thở không thông, trong lòng bọn hắn đều có cảm giác vô lực. Dường như tại thời khắc này, sinh mệnh hoàn toàn bị khống chế trong tay những người khác.