Hết không gian này đến không gian khác phóng lên trời, sau đó bắn ra từng màn lửa khói xinh đẹp dị thường giữa không trung.
Lửa khói chiếu sáng toàn bộ Thiên Cung. Thiên Cung vốn đen nhánh dường như cũng trở nên sáng rực lên. Khi tất cả lửa khói đều nở rộ, vô số người ngạc nhiên phát hiện, những lửa khói này lại có thể hợp thành một hình người.
Đó là một nữ tử mỹ lệ, đoan trang, cao quý, khiến vô số người vô thức quỳ bái. Mà Đát Kỷ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, đây chính là vị lão sư của Hạ Chí, từng là thủ lĩnh của Thiên Binh, Sơ Tâm.
Hình chiếu của Sơ Tâm dần dần biến mất, mà toàn bộ Thiên Cung cũng lại một lần nữa đen lại. Đát Kỷ mơ hồ hiểu, Hạ Chí muốn dùng phương thức này, lại một lần nữa tiễn biệt lão sư của hắn.
Sơ Tâm như lửa khói sáng chói, chiếu sáng hắc ám, rồi lại nhanh chóng rời khỏi thế giới này.
Một trăm lẻ tám không gian đều đã biến mất hoàn toàn, Đát Kỷ biết, là Hạ Chí đã hủy diệt hết tất cả những không gian này, nhưng nàng lại không thể xác định liệu Long Hoàng đã chết thật hay chưa. Dưới cái nhìn của nàng, Long Hoàng sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
"Thật ra ta thực sự rất hâm mộ ngươi." Đát Kỷ nhẹ nhàng nói bên cạnh Hạ Chí: "Trong sinh mệnh của ngươi có một vị lão sư tốt như vậy, cứ việc nàng đã rời đi, nhưng ta tin tưởng, nếu như nàng đã tới thế giới khác, chắc chắn nàng sẽ vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo."
"Gặp được lão sư là chuyện may mắn nhất đời ta" Hạ Chí chậm rãi nói.
"Ta nghĩ ta cũng có thể cảm ơn nàng, bởi vì có nàng ta mới có cơ hội gặp được ngươi hiện tại." Đát Kỷ nhẹ nhàng nói: "Nếu không, sợ rằng ta vĩnh viễn cũng không cách nào thật sự rời khỏi Thiên Cung."
Thoáng dừng lại một chút, rốt cục Đát Kỷ vẫn không nhịn được hỏi: "Long Hoàng, hắn... đã chết rồi sao?"
"Không, hắn còn sống" Hạ Chí khẽ lắc đầu, mà hắn mới vừa nói xong lời này, Thiên Cung đen nhánh lại đột nhiên bộc phát ra tia sáng chói mắt.
Tia sáng như chỉ nháy mắt đã đuổi hết thảy hắc ám, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, rất nhanh hắc ám lại một lần nữa cuốn tới.
Mà cùng lúc đó, mọi người lại thấy được Long Hoàng.
Mọi người lại thấy được một căn phòng, mà hiện tại mọi người cũng hiểu, thật ra đó là một không gian khác. Khác biệt ở chỗ, lần này, căn phòng rất lớn, thậm chí còn lớn hơn so với 108 căn phòng vừa rồi cộng lại.
"Hạ Chí, ngươi dám đi vào sao?" Giọng nói lạnh lùng truyền đến, lại chính là Long Hoàng đang đứng trong không gian khiêu khích Hạ Chí.
Sắc mặt Hạ Chí có vẻ hơi ngưng trọng. Từ sau khi tiến vào Thiên Cung, hắn vẫn cảm giác được trong Thiên Cung có một luồng lực lượng thần bí cường đại dị thường. Mà bây giờ rốt cục hắn cũng có thể xác định, luồng lực lượng thần bí kia đến từ không gian mà Long Hoàng đang đứng lúc này.
Hạ Chí nhẹ nhàng bắn ngón tay ra, mấy đóa hoa rơi xuống phía trên không gian kia. Nhưng lần này, không gian vẫn tồn tại, dù là Hạ Chí cũng không cách nào diệt đi không gian này.
"Đến đi, không phải ngươi muốn giết ta sao? Có giỏi thì đến đây quyết một trận tử chiến với ta!" Tiếng rống giận của Long Hoàng truyền ra từ bên trong. Tất cả hắn ta có ở đây gần như đã bị Hạ Chí hủy diệt hoàn toàn. Hắn ta vốn đã không có phong độ gì đáng nói, lúc này lại càng hoàn toàn không, chỉ thiếu điều chưa điên cuồng.
"Tình huống không đúng lắm." Đát Kỷ không nhịn được nhắc nhở Hạ Chí: "Tốt nhất ngươi chớ đi vào, vẫn nên đứng ngoài hủy diệt không gian kia thì hơn""
"Không gian này rất kỳ lạ, lực lượng to lớn vượt quá tưởng tượng của ta, dường như đứng từ bên ngoài rất khó hủy diệt. Nhưng kỳ quái là muốn đi vào cũng không khó." Sắc mặt Hạ Chí có chút ngưng trọng: "Vị có dị năng không gian kia quả thật rất mạnh"
"Thật ra cũng chưa chắc hắn ta đã mạnh hơn ngươi, chỉ là thời gian hắn ta nghiên cứu dị năng không gian chắc chắn sẽ nhiều hơn ngươi." Đát Kỷ nhẹ giọng nói.
"Không sai, chính là ta sai Nam Vân giết chết sư phụ ngươi, nữ nhân tên Sơ Tâm kia. Ả chẳng qua chỉ là dân đen Địa Giới, lại đám có ý đồ quấy rối Thiên Cung chúng ta, đây là muốn chết!"
Giọng nói lạnh lùng lại truyền đến. Hiển nhiên Long Hoàng đang cố ý chọc tức Hạ Chí.
"Có điểm gì đó không đúng, hắn ta đang cố ý chọc tức ngươi, ngươi đi vào nhất định sẽ trúng bẫy." Đát Kỷ lập tức nhắc nhở Hạ Chí.
"Ta biết." Hạ Chí gật đầu: "Thế nhưng ta vẫn sẽ đi vào."
Quay đầu nhìn về phía Đát Kỷ, Hạ Chí tiếp tục nói: "Ta đưa ngươi rời khỏi Thiên Cung trước."
"Chờ đã..." Đát Kỷ đang muốn nói điều gì lại phát hiện đã quá muộn, một giây sau, nàng phát hiện mình đã xuất hiện ở thủ đô.
Địa phương quen thuộc, chính là nơi nàng và Hạ Chí gặp mặt lần đầu tiên.
Trong lúc nhất thời, Đát Kỷ có chút tâm hoảng ý loạn. Vậy mà Hạ Chí lại có thể trực tiếp đưa nàng ra khỏi Thiên Cung, điều này có nghĩa, Hạ Chí lo lắng nàng ở lại Thiên Cung sẽ gặp nguy hiểm. Mà điều này cũng nói rõ, Hạ Chí cảm giác được một tia nguy hiểm.
Sợ rằng cạm bẫy hắn gần bước vào kia cũng không an toàn như vậy.
"Hẳn rất nhanh hắn có thể ra ngoài?" Đát Kỷ nghĩ như vậy, lại ngẩng đầu nhìn trời một chút, sắc trời còn sớm, có lẽ lúc trời tối Hạ Chí sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Đát Kỷ tiểu thư" Một bóng người xuất hiện.
"Đừng quấy rầy ta" Trong giọng điệu của Đát Kỷ có mất kiên nhẫn rất rõ ràng.
Bóng người này tranh thủ thối lui, mà nguyên một buổi chiều, cũng không có người nào đến quấy rối Đát Kỷ nữa.
Trời tối, Đát Kỷ vẫn không chờ được Hạ Chí xuất hiện.
Đát Kỷ cứ ngồi yên lặng như vậy, nguyên một buổi tối cũng không hề rời khỏi viện. Mà mãi đến sáng ngày thứ hai, Hạ Chí vẫn không xuất hiện.
Một ngày đi qua.
Hai ngày trôi qua.
Ba ngày trôi qua.
Một tuần đã qua.