Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 976 - Chương 975: Bàn Cổ Ngươi Gạt Ta (1)

Chưa xác định
Chương 975: Bàn Cổ ngươi gạt ta (1)

Thật ra trước đó Thu Đồng đã từng nghĩ tới, rất có thể lần này Hạ Chí phải rời đi một thời gian tương đối dài. Nhưng nàng vẫn không nghĩ tới Hạ Chí lại rời đi lâu như vậy. Hiện tại đã là đầu tháng mười hai, từ khi Hạ Chí đi đến bây giờ đã gần nửa tháng.

Mà tính toán chuẩn xác, thời gian nàng và Hạ Chí đã từng ở cùng nhau cũng chỉ xấp xỉ nửa tháng.

Trong khoảng thời gian này, Thu Đồng vẫn luôn không tự chủ được mà nhớ tới những khoảnh khắc ở bên Hạ Chí. Nàng biết mình thực sự hoài niệm thời gian ở cùng Hạ Chí. Những ngày kia, tuy nàng thường xuyên tức giận, nhưng kỳ thật nàng biết, đó mới là những tháng ngày vui vẻ chân chính trong cuộc đời nàng.

"Ta nói này Thu đại tiểu thư, ngươi mở lòng một chút, nói gì đó đi" Hàn Tiếu không nhịn được lại nói thêm: "Còn có, ngươi ăn gì đó đi chứ, ngươi cứ tiếp tục như vậy không cẩn thận sẽ đói tới gây:

Đói tới gầy?

Thu Đồng bất giác lại nghĩ tới Hạ Chí, tên hỗn đản kia chắc chắn sẽ nói nàng đói tức ngực nhỏ đi.

Đâm một miếng bò bít tết nhỏ đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai, nhưng Thu Đồng vẫn có cảm giác ăn không ngon. Nàng phát hiện, hiện tại thật ra vấn đề lớn nhất của nàng cũng không phải là nhớ Hạ Chí, mà là lo lắng cho Hạ Chí.

Nàng thực sự có chút sợ hắn sẽ gặp phải chuyện gì.

Lần trước trước khi Hạ Chí rời đi đã cố ý nói cho nàng biết chuyện này. Mà lúc đó Thu Đồng cảm thấy rất có thể nơi Hạ Chí muốn đi sẽ tương đối đặc biệt, mà thậm chí Hạ Chí đã biết trước trong một thời gian ngắn tới hắn không cách nào về được. Điều này khiến nàng có cảm giác, rất có thể chỗ kia sẽ tương đối nguy hiểm.

Hiện tại đã qua lâu như vậy rồi Hạ Chí vẫn chưa trở về, chuyện này càng khiến nàng lo lắng. Lẽ nào hắn đã xảy ra chuyện thật sao?

"Được rồi, Thu đại tiểu thư, lại nói tiếp đây cũng là một tin tức tốt, tối thiểu cũng nói rõ ngươi thật sự yêu hắn." Giọng điệu của Hàn Tiếu ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ. Là bạn thân nhất của Thu Đồng, nàng vẫn tính là tương đối hiểu về Thu Đồng.

Trong nửa tháng sau khi Hạ Chí rời đi, Thu Đồng có thể tính là tương đối bình thường, nhưng mấy ngày nay, càng ngày Thu Đồng càng trầm lặng, dù là ai cũng có thể nhìn ra nàng không vui. Mà dù là ai cũng có thể hiểu, tất cả là vì Hạ Chí.

"Tiếu Tiếu, ta chỉ có chút lo lắng cho hắn." Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng nói chuyện.

"Được rồi, đừng lo lắng mù quáng, chắc chắn hắn không có chuyện gì đâu." Hàn Tiếu vội vã an ủi Thu Đồng: "Lại nói tiếp, gần đây cũng rất kỳ quái, không chỉ có Hạ đại soái ca nhà các ngươi mất tích, ngay cả cặp song sinh bệnh thần kinh nhà chúng ta cũng không thấy đâu nữa. À đúng rồi, ta nói cho ngươi biết một chuyện, nhưng ngươi đừng nghĩ lung tung."

"Chuyện gì?" Thu Đồng có chút buồn bực.

"Chính là tình địch Hạ Mạt của ngươi, cũng không thấy nàng đâu nữa." Hàn Tiếu nói nhanh: "Nhưng mà hẳn là sau khi Hạ đại soái ca nhà ngươi biến mất chừng một tuần lễ mới không thấy nàng đâu nữa."

"Hạ Mạt không ở cục cảnh sát sao?" Thu Đồng hơi kinh ngạc, nàng thật không biết chuyện này.

"Đúng vậy. Lại nói tiếp, mấy ngày nay cục cảnh sát thành phố Thanh Cảng có biến động rất lớn, cục trưởng ban đầu đã bị điều đi, đổi lại một cục trưởng mới. Còn có, tổ đặc án gì gì đó của Hạ Mạt, tuy không bị xoá bỏ nhưng chỉ còn lại đúng một người, chính là nữ cảnh quan cũng xinh đẹp khác Tequila. Về phần những người khác trong tổ đặc án đều đã bị điều đến các tổ khác." Hàn Tiếu nói nhanh: "Có người nói Hạ Mạt đã nghỉ ngơi, nhưng rất nhiều người nói có thể nàng đã từ chức hoặc bị đuổi việc."

"Sẽ có người đuổi Hạ Mạt?" Thu Đồng cảm thấy chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Dạng người như Hạ Mạt mặc kệ tới đâu, cho dù phải cung phụng làm bình hoa hẳn cũng không có người nào cam lòng mà đuổi việc nàng, đúng không?

"Ta cũng cảm thấy khả năng đuổi việc là rất nhỏ. Ừm, có người nói tính tình của Hạ Mạt rất không tốt, đoán chừng bản thân nàng không muốn làm nữa." Hàn Tiếu thuận miệng nói: "Ôi, Thu đại tiểu thư, nếu không ngươi gọi điện thoại cho Hạ Mạt đi, nói không chừng nàng biết Hạ đại soái ca nhà các ngươi đang ở đâu cũng nên?"

Thật ra Thu Đồng cũng đã từng nghĩ tới chuyện gọi điện thoại cho Hạ Mạt, nhưng nàng không làm như vậy. Mà hiện tại nàng cũng nói nguyên nhân nàng không muốn làm như thế cho Hàn Tiếu: "Nếu tên lưu manh kia đã trở lại, hắn sẽ tới tìm ta"

"Điều này cũng đúng. Ta cảm thấy Hạ đại soái ca vẫn thích ngươi nhất." Đối với chuyện này Hàn Tiếu biểu thị công nhận. Thật ra nàng cũng nghĩ mãi mà không rõ, rốt cuộc Hạ Chí đã tới nơi nào?

"Hắn sẽ trở lại" Thu Đồng nhẹ nhàng nói một câu, sau đó lại đâm một miếng bò bít tết nhỏ đưa vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt.

Lần đầu tiên nàng biết, chờ đợi một người là dày vò như thế.

Thu Đồng cũng không biết, lúc này Hạ Chí đang ở một không gian khác.

Sau khi đưa Đát Kỷ ra khỏi Thiên Cung, Hạ Chí trực tiếp tiến vào không gian mới của Long Hoàng. Mặc dù biết nơi này hơn phân nửa là cạm bẫy, nhưng Hạ Chí vẫn vào.

"Ta sẽ đích thân giết ngươi." Hạ Chí nhìn Long Hoàng, giọng điệu bình tĩnh.

"Hạ Chí, ta sẽ giết ngươi trước!" Đột nhiên Long Hoàng cười ha ha, chân phải dùng sức giẫm mạnh, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh vô cùng to lớn bộc phát ra từ trung tâm không gian này.

Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy bình tĩnh, hắn đã biết trước trong không gian này ẩn chứa một luồng thần bí cường đại lực lượng, cho nên ngay sau khi hắn tiến vào không gian này, thực ra hắn đã bảo vệ bản thân mình trong không gian hắn tự nghĩ ra.

Nhưng một giây sau, sắc mặt Hạ Chí vẫn trở nên ngưng trọng lên, bởi vì đột nhiên hắn phát hiện, luồng lực lượng thần bí này cường đại vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Không gian hắn tự nghĩ ra vừa bị lực lượng này công kích, lại có thể chỉ nháy mắt đã tan vỡ!

Bình Luận (0)
Comment