"Bàn Cổ, may mà ngươi chết sớm, nếu không ta không đánh chết ngươi không thôi!" Hạ Chí thầm chửi một câu. Với hắn, tin tức tốt duy nhất là hiện tại lực lượng của không gian này cũng không còn mạnh mẽ như lúc ban đầu nữa. Mà không gian hắn sáng tạo ra đã có thể ổn định trong không gian này, sẽ không tiếp tục tan vỡ.
Hạ Chí cảm thấy Bàn Cổ thật quá âm hiểm. Đầu tiên là gia tốc thời gian nhanh như vậy, sau đó lại đột nhiên khiến dòng chảy thời gian trở nên chậm nhiều như vậy, người bình thường không cách nào tránh thoát lần gia tốc thời gian đầu tiên. Mà cho dù có thể thoát được, vậy đợt thứ hai mặc dù không khiến người lập tức chết đi, nhưng lại có thể dẫn đến kết quả càng bi thương hơn.
Nếu không phải Hạ Chí phát hiện sớm, ở lại trong này mười ngày nửa tháng, ở bên ngoài cũng không biết đã qua bao nhiêu năm.
Đến lúc đó, chờ khi hắn lại đi ra, sợ rằng bên ngoài đã cảnh còn người mất từ lâu!
"Chắc chắn Đồng Đồng rất nhớ ta" Hạ Chí lẩm bẩm. Trong không gian hắn sáng tạo ra, hắn đã khiến thời gian chậm tới cực hạn hắn có thể làm được. Không gian bên ngoài kia qua một ngày, nhưng ở trong không gian của hắn đã có thể đợi hơn vài chục năm. Mà hắn vững tin, bản thân mình không cần tới mấy chục năm đã có thể đánh vỡ lực lượng không gian kia.
Nói như vậy, tối đa cũng chỉ mấy tháng là hắn có thể rời khỏi nơi này.
Nhẹ nhàng thở hắt ra, Hạ Chí triệt để tỉnh táo lại. Hắn phải tiếp tục làm việc khô khan kia, nhưng lần này thứ hắn cần huấn luyện không chỉ là khống chế lực lượng không gian, còn phải khống chế sức mạnh của thời gian trong không gian ấy.
Hạ Chí vững tin, không gian do Bàn Cổ sáng tạo ra có lực lượng thời gian và không gian rất mạnh mẽ, hắn nhất định phải để lực lượng của cả hai phương diện này đều được tăng cường mới có thể triệt để phá tan không gian kia. Mà như vậy, hắn mới có thể thoát khốn.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã tới ngày 24 tháng 12.
Đêm nay là đêm giáng sinh, rất nhiều cặp đôi đã chuẩn bị đón lễ đêm nay, mà cũng có rất nhiều người đang nỗ lực tìm người cùng đón lễ với mình.
Thành phố Thanh Cảng, trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Thu Đồng ngồi đối diện với một nữ nhân. Nếu như Hạ Chí ở đây nhất định sẽ nhận ra nữ nhân này.
Đương nhiên, nữ nhân này cũng chẳng phải nhân vật đặc biệt gì, nàng chỉ là một phóng viên của kênh giáo dục đài truyền hình Thanh Cảng, Trịnh Mỹ. Trịnh Mỹ đã từng có chút xung đột với Hạ Chí. Nhưng mấy tháng qua, nàng vẫn luôn đưa tin tích cực về trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Trịnh tiểu thư, ta xin đi thẳng vào vấn đề. Sở dĩ ta mời ngươi qua đây là vì ta biết ngươi đã bị đài truyền hình sa thải. Tuy nguyên nhân ngươi bị đuổi việc là vì chuyện khác, nhưng hẳn trong lòng ngươi cũng biết rõ, gần đây ngươi vẫn luôn đưa tin về trường chúng ta, khiến một số người bất mãn." Giọng điệu của Thu Đồng rất bình tĩnh: "Mà ta lại muốn cung cấp một công việc cho ngươi. ' "Thu Đồng tiểu thư, đúng là ta đã bị sa thải, nhưng ta không muốn ngươi vì áy náy mà tìm việc cho ta. Sở dĩ ta đưa tin về trường trung học phổ thông Minh Nhật là vì ta cảm thấy trường trung học phổ thông Minh Nhật thực sự không tôi, ta cũng không muốn nhận được hồi báo gì" Trịnh Mỹ trả lời.
"Trịnh tiểu thư, hẳn ngươi cũng biết thật ra trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng có tòa soạn báo. Mặc dù chỉ là báo nhà trường, nhưng trên thực tế, tòa soạn báo của chúng ta có đủ các thủ tục, là một tòa soạn báo chân chính. Hiện nay công việc chủ yếu của tòa soạn báo được giao cho một vài học sinh, cũng không có phóng viên chuyên nghiệp nào. Cho nên đúng là chúng ta rất cần một phóng viên chân chính" Giọng điệu của Thu Đồng vẫn bình tĩnh như cũ: "Ta mời ngươi đến là vì ta cho rằng ngươi rất thích hợp với công việc này."
Hơi dừng một chút, Thu Đồng bổ sung một câu: "Đương nhiên, Trịnh tiểu thư, chuyện ta muốn nói với ngươi là thật ra gần đây tình hình trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng không tốt lắm. Ngươi tới chỗ chúng ta làm việc sẽ gặp phải nguy hiểm nhất định"
"Thu Đồng tiểu thư, muốn làm một phóng viên chân chính nhất định phải đối mặt với nguy hiểm." Trịnh Mỹ mỉm cười: "Nếu Tòa Soạn Báo Minh Nhật thật sự cần người như ta, vậy đương nhiên ta sẽ không bỏ qua cơ hội làm việc như vậy."
"Tốt lắm, Trịnh tiểu thư. Sắp tới tết nguyên đán, ngươi cũng vừa bị đuổi việc, cho nên ngươi có thể nghỉ ngơi vài ngày trước.
Chờ sau kỳ nghĩ lễ ngươi lại chính thức trở lại đi làm đi." Thu Đồng đứng dậy, vươn tay phải trắng nõn ra với Trịnh Mỹ: "Hoan nghênh Trịnh tiểu thư gia nhập trường trung học phổ thông Minh Nhật."
"Có thể làm việc với Thu Đồng tiểu thư và Hạ Chí lão sư là vinh hạnh của ta" Trịnh Mỹ cũng đứng lên, bắt tay với Thu Đồng.
Hơi chần chờ một chút, Trịnh Mỹ vẫn không nhịn được hỏi: "Thu Đồng tiểu thư, xin mạo muội hỏi một chút, Hạ lão sư đã rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật thật sao?"
"Hắn chỉ bận việc rời đi, đợi một thời gian ngắn nữa hắn sẽ trở lại" Thu Đồng trả lời.
"Ta cũng nghĩ vậy" Trịnh Mỹ mỉm cười: "Vậy Thu Đồng tiểu thư, ta đi về trước"
Rất nhanh Trịnh Mỹ đã rời khỏi phòng làm việc của Thu Đồng, mà Thu Đồng cũng có chút vô lực ngã ngồi trên ghế. Đã hai tháng, Hạ Chí đã biến mất hai tháng, mà bây giờ lời đồn đã nổi lên bốn phía.
Có người nói Hạ Chí và Thu Đồng đã chia tay, cũng có người nói Hạ Chí đã mất tích, lại có người nói có lẽ Hạ Chí đã chết rồi. Rất nhiều người đều cảm thấy rất có thể Hạ Chí sẽ không trở lại nữa.
Mà bởi vì Hạ Chí biến mất, có một số việc bắt đầu xuất hiện biến hóa. Có người nói đã có người bắt đầu chú ý tới trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà có tin đồn rằng cũng đã có người bắt đầu có ý đồ với Thu Đồng. Đối với học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật, biến hóa rõ ràng nhất bọn hắn cảm giác được là trung tâm thể dục mới đình công.