"Long Vương, Lôi Thần, các ngươi đi giải quyết những địch nhân kia trước!" Phượng Hoàng mở miệng lần nữa: "Ta sẽ cuốn lấy Huyễn Ảnh!"
"Còn muốn chạy?" Giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trong bóng tối: "Các ngươi vẫn nên cùng chết đi!"
Lời còn chưa dứt, Lôi Thần và Long Vương đã cảm giác được lực lượng hắc ám vô cùng vô tận vọt về phía bọn họ. Những lực lượng hắc ám này cuốn lấy bọn họ, khiến bọn họ không cách nào thoát thân!
Tiếng kêu thảm thiết thống khổ không ngừng truyền đến. Trong thời gian thật ngắn, Thiên Binh đã tổn thất nặng nề. Phượng Hoàng và Long Vương Lôi Thần đều nóng lòng vô cùng, nhưng lúc này bọn họ lại không có thời gian trống, vốn không thể quan tâm tới chúng thành viên Thiên Binh!
"Ta nói rồi, các ngươi vĩnh viễn không thể chiến thắng hắc ám!"
Giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa. Mà một giây sau, ba người Phượng Hoàng đã cảm giác được luồng lực lượng hắc ám kia càng lúc càng cường đại!
AI Lại là một tiếng hét thảm truyền đến. Long Vương nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại vẫn không cách nào giãy thoát sự dây dưa của lực lượng hắc ám.
Lôi Thần không ngừng bổ thiểm điện xuống, nhưng tại lúc này, lực lượng thiểm điện có vẻ tương đối hữu hạn.
Phượng Hoàng đã dốc hết toàn lực từ lâu, bốn phía thân thể nàng bốc lên ngọn lửa bảy màu, nhưng nàng cũng không cách nào làm nhiều chuyện hơn.
Giờ khắc này, ba người bọn họ gần như cùng lúc nghĩ đến một người. Bọn hắn đều đang nghĩ đến Hạ Chí. Lại một lần nữa bọn họ lại đứng bên bờ sinh tử, mà lần này liệu Hạ Chí có tới cứu bọn họ không?
A...
Lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến. Gương mặt đẹp trai của Long Vương vì đau khổ và phẫn nộ mà có chút vặn vẹo. Hiện tại hắn ta là thủ lĩnh Thiên Binh, mà thủ hạ của hắn ta lại đang bị địch nhân tàn sát, thế nhưng hắn ta không thể làm được gì.
"Ách"
"AI „"
Tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng truyền đến.rõ ràng thời gian giữa các tiếng kêu đã trở nên ngắn hơn. Trong lúc bất chợt, Long Vương cảm thấy có điểm gì là lạ, vì sao những tiếng hét này nghe có vẻ xa lạ như thế?
Nhân số của Thiên Binh cũng không nhiều, Long Vương chưa đạt tới mức quen thuộc mỗi người nhưng ít ra hắn ta cũng từng nghe thấy giọng nói của bọn họ vài lần. Mà những tiếng kêu thảm thiết hiện tại dường như đều là giọng hắn ta chưa từng nghe thấy bao giờ.
Một khối băng kính xuất hiện phía trước Long Vương. Những chuyện sau đó trực tiếp xuất hiện trong băng kính, mà vừa nhìn, Long Vương không khỏi kinh hỉ một trận.
Nguyên một đám dị năng giả ngã xuống, nhưng lần này, những dị năng giả ngã xuống kia cũng không phải thành viên Thiên Binh mà là những cao thủ Huyễn Ảnh mang tới!
Phượng Hoàng và Lôi Thần cũng lập tức phát hiện, trong lòng hai người đều phấn chấn một trận, lẽ nào Hạ Chí đã tới thật sao?
Tiếng kêu thảm thiết vẫn liên tục không ngừng như cũ. Huyễn Ảnh mang đến mấy chục người, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt như vậy đã có mấy chục người bị người như chém dưa thái rau mà giết chết. Bên này, thậm chí các thành viên Thiên Binh còn không biết đã có chuyện gì xảy ra. Bởi cho tới bây giờ, thậm chí bọn hắn còn chưa nhìn thấy được người đang giúp bọn hắn.
"Ừm!" Một tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu này lại phát ra từ trong miệng Huyễn Ảnh. Mà một giây sau, bọn hắn lập tức nghe được tiếng thổ có phần hổn hển của Huyễn Ảnh: "Ngươi là ai... A...
Không... Sao ngươi có thể... A..."
Huyễn Ảnh đột nhiên hét lên, tiếng hét thê lương thảm thiết. Mà gần như đồng thời, Phượng Hoàng cảm giác được lực lượng hắc ám của Huyễn Ảnh đang nhanh chóng biến mất.
"Chúng ta... Sẽ trở lại..." Giọng nói của Huyễn Ảnh càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn biến mất. Mà Phượng Hoàng cũng có thể cảm giác rõ ràng, luồng lực lượng hắc ám kia đã tan biến không còn dấu tích.
Nhưng đồng thời, Phượng Hoàng cảm giác được trong hư không cách đó không xa cất giấu một người cường đại dị thường.
Nhưng người này không phải Hạ Chí.
"Mị, là ngươi sao?" Phượng Hoàng nhẹ nhàng thở ra.
"Ta đi" Giọng nói lạnh như băng truyền ra từ trong hư không.
"Chờ đã, ngươi có biết hắn đã đi đâu không?" Phượng Hoàng vội vàng hỏi.
"Hắn sẽ trở lại" Giọng nói vẫn hờ hững như cũ, sau đó Phượng Hoàng lập tức cảm giác được chỗ kia đã không còn người nào nữa.
Phượng Hoàng nhẹ nhàng thở hắt ra. Nàng biết, hẳn Hạ Chí còn chưa trở lại. Chẳng qua hẳn Hạ Mạt biết được Hạ Chí đã tới nơi nào.
"Hiện tại nàng thật mạnh." Phượng Hoàng chậm rãi nói.
"May là nàng mạnh như vậy, nếu không..." Giọng điệu của Lôi Thần trở nên trầm trọng, lòng còn sợ hãi.
"Các ngươi giải quyết tốt hậu quả nơi này đi. Lần này Huyễn Ảnh chết chắc, nhưng chắc chắn Hắc Ám Đế Quốc kia không chỉ có một mình hắn ta." Phượng Hoàng chậm rãi nói: "Ta cũng đi trước."
Phượng Hoàng nói đi là đi. Lời còn chưa dứt, nàng đã xoay người nhanh chóng rời đi.
"Lôi Thần, chuyện giải quyết hậu quả bên này ngươi làm đi, ta cũng phải đi." Long Vương nhỏ giọng nói.
"Hiện tại ngươi là thủ lĩnh, sao có thể rời đi được?" Lôi Thần không khỏi nhíu mày.
"Thủ lĩnh không thể bảo vệ cho mọi người thì tính là thủ lĩnh gì?"
Giọng điệu của Long Vương có chút cay đắng: "Thực lực của ta kém Phượng Hoàng, càng kém Mị và Hạ Chí rất rất xa, ta nào có tư cách làm thủ lĩnh gì?"
Khẽ lắc đầu, Long Vương tiếp tục nói: "Ta vốn tưởng ta đã rất mạnh, nhưng hiện tại ta mới ý thức được ta vẫn quá yếu."
Long Vương cho rằng chỉ cần mình trở thành thủ lĩnh Thiên Binh là có khả năng nhận được sự ưu ái của Phượng Hoàng, thế nhưng trận chiến đêm nay lại lần nữa khiến hắn ta ý thức được, lấy thực lực hiện tại của hắn ta đừng nói là so sánh với Hạ Chí, ngay cả so sánh với Phượng Hoàng hắn ta cũng yếu hơn rất nhiều.
Hắn ta yếu như vậy sao có thể khiến Phượng Hoàng kính trọng hắn ta?
Đối với Thiên Binh, đêm cuối năm này là một tràng tai nạn. Mà đối với Thu Đồng đang ở thành phố Thanh Cảng xa xa, đêm nay của nàng cũng không quá tốt, bởi vì Hạ Chí không trở về.
Nhưng thật ra vẫn có một số người sống tốt, tỷ như Cao Tuấn.