"Ta tên Trương Du." Khi ngọn lửa tân niên đã được đốt lên, Cao Tuấn nghe được giọng nói này. Mới đầu hắn ta cho rằng mình nghe lầm, ngay sau đó lại là mừng như điên.
Hắn ta quay đầu, ánh mắt có chút khó tin nhìn nữ hài bên người, giọng nói hơi run rẩy: "Na Na, không, Trương Du, ngươi... rốt cục ngươi cũng nguyện ý ở chung với ta rồi sao?"
"Ngươi không hối hận là được rồi." Trương Du nhẹ nhàng nói.
"Không hối hận, ta nhất định sẽ không hối hận!" Cao Tuấn bỗng bế Trương Du lên, tại chỗ xoay tròn vài vòng: "Ha ha ha, không ngờ nguyện vọng tân niên của ta lại có thể thành hiện thực nhanh như vậy. Thượng thiên đối xử quá tốt với ta..."
Cao Tuấn thực sự rất vui vẻ. Hắn ta theo đuổi Trương Du đã gần ba tháng, nhưng nàng chưa bao giờ nói tên thật cho hắn ta biết.
Nàng chỉ có một nghệ danh tên Na Na. Mà nàng đã từng nói, vào lúc nàng nguyện ý làm bạn gái của hắn ta, nàng sẽ nói tên thật cho hắn ta biết.
Trương Du không tính là nữ hài tốt gì, nàng làm nghề nghiệp không thể lộ ra ngoài, nhưng có đôi khi chuyện vốn kỳ quái như vậy. Từ lần đầu tiên Cao Tuấn nhìn thấy nàng đã thích nàng không thuốc nào cứu được nữa.
Cao Tuấn cũng không phải loại nam sinh chưa từng va chạm xã hội. Hắn ta đã từng ở vào gia đình có tiền hơn nữa bản thân còn tính là đẹp trai mà cua được không ít gái. Thậm chí ngay cả bạn gái của chủ nhiệm lớp lớp củi mục trước kia hắn ta cũng dám cướp hoa. Thế nhưng sau khi gặp được Trương Du hắn ta mới hiểu, thế nào gọi là tình yêu.
Hắn ta chưa từng hỏi Trương Du vì sao nàng lại làm loại nghề nghiệp này. Hắn ta cũng không yêu cầu nàng không được làm loại nghề nghiệp kia. Ngược lại hắn ta còn kể tất cả những chuyện mình từng làm cho nàng biết, hắn ta muốn nàng biết hắn ta đã từng là kẻ tồi tệ rách nát cỡ nào.
"Nha, Na Na, tới đây ở với bạn trai sao? Thật lãng mạn nha." Đúng lúc này, một giọng nói quái dị truyền đến ngắt tiếng hoan hô của Cao Tuấn.
Rốt cục Cao Tuấn cũng đặt Trương Du xuống, sau đó cùng xoay người, vì vậy bọn họ cùng thấy được hai người, hai nam nhân.
Một người chừng ba mươi tuổi, đầu trọc, vóc dáng không cao, không tới một mét bảy nhưng cặp mắt kia lại khiến người ta có cảm giác hung ác dị thường.
Mà người còn lại tuổi nhỏ hơn một chút, cũng chỉ mới chừng hai mươi tuổi lại để tóc dài. Mà người vừa nói chuyện đúng là hắn ta.
Chỉ thấy hắn ta giơ tay lên sờ sờ tóc, mà hắn ta vừa giơ tay như vậy cũng làm lộ ra hình xăm rất rõ ràng trên cánh tay.
"Hắn không phải bạn trai ta, chỉ là một khách hàng" Trương Du mở miệng nói chuyện, thoạt nhìn nàng cũng không căng thẳng, có vẻ rất bình tĩnh.
"Khách hàng? ĐCM, Na Na, ngươi tưởng lão tử bị ngu sao?"
Thanh niên có hình xăm mở miệng chửi: "Ba tháng trước ngươi đã từng nói với lão tử hắn là khách hàng của ngươi, nhưng hắn đã cho ngươi một xu nào chưa? Hắn có cho tiền ngươi hay không lão Tiền tử không quan tâm, nhưng ngươi còn thiếu lão tử năm mươi vạn, thế nhưng đã ba tháng liền ngươi không làm ăn, ngươi không muốn trả tiền đúng không?"
"Ta sẽ trả" Trương Du cắn răng trả lời.
"Đừng nói mấy lời sẽ trả này với lão tử. Trước đây chúng ta đã nói rất rõ, trong năm nay ngươi phải trả hết tiền cho ta. Hiện tại một năm đã qua, ngươi nhanh trả tiền cho lão tử!" Thanh niên có hình xăm bày ra về mặt khó chịu: "ĐM, năm hết tết đến rồi, lão tử vì tìm ngươi mà ngay cả bạn gái cũng không thể ở cạnh, ngươi thì hay rồi, ở chỗ này anh anh em em với bạn trai ngươi đây!"
"Nói chung ta sẽ trả tiền cho các ngươi, nhưng bây giờ ta không có tiền, cho dù các ngươi có đánh chết ta cũng vô dụng!" Thoạt nhìn Trương Du có hơi tức giận.
"Na Na, đương nhiên chúng ta không nỡ đánh chết ngươi, nhưng ngươi là cây rụng tiền của chúng ta đây, ta nói cho ngươi biết, có ông chủ chỉ mặt muốn ngươi đi cùng hắn ngay bây giờ. Ba ngày nguyên đán sẽ cho ngươi hai mươi vạn. Hiện tại ngươi lập tức đi theo chúng ta" Cuối cùng tên đầu trọc kia cũng mở miệng: "Nếu ngươi không muốn đi, vậy cũng rất đơn giản, chúng ta sẽ không đánh ngươi, nhưng chúng ta sẽ chỉnh tên bạn trai nhỏ này của ngươi!"
Đầu trọc vừa dứt lời đã dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Cao Tuấn, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
"Ta sẽ không để các ngươi đưa nàng đi!" Lúc này Cao Tuấn lại bảo vệ Trương Du ở sau lưng, tàn nhẫn nhìn chằm chằm đầu trọc: "Muốn đánh nhau với ta? Đến đi, lão tử không sợ các ngươi!"
"A, tiểu tử, ngươi còn rất can đảm nhỉ?" Thanh niên có hình xăm nhìn Cao Tuấn với ánh mắt ngạc nhiên: "Xem ra ngươi không chỉ là một tiểu bạch kiểm, chẳng qua ta nói này tiểu tử, nghe nói ngươi chỉ là học sinh cấp ba, ngươi muốn chơi bạo với chúng ta thật sao?"
"Nếu hiện tại các ngươi rời đi, tiền nàng thiếu các ngươi sau này ta sẽ trả. Nhưng nếu các ngươi muốn mạnh bạo, ta cũng không sợ các ngươi!" Cao Tuấn hừ một tiếng: "Ta biết các ngươi là côn đồ, nhưng ta là học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật, lão sư ta là Hạ Chí, đừng so bối cảnh với ta. Một khi ta gặp chuyện gì thật, các ngươi cũng không có quả ngon để ăn!"
"A, ta còn đang nói sao tiểu tử ngươi lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật?" Thanh niên có hình xăm bày ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Ta nói này tiểu tử, con mẹ ngươi, ngươi là ngu xuẩn hay là ngu dốt vậy? Ngươi tưởng lão tử không biết ngươi là học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật sao? Sư phụ ngươi là Hạ Chí thì ghê gớm lắm sao?
Con hàng Hạ Chí này đã sớm không thấy bóng dáng, ngay cả bạn gái Thu Đồng của hắn ta sợ rằng hắn ta cũng không giữ được, còn có thể đến bảo vệ ngươi?"
"Đừng nói nhảm, đánh hắn!" Đầu trọc có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nói xong cũng lập tức lao về phía Cao Tuấn.