Một quyền của đầu trọc đánh tới về phía Cao Tuấn, Cao Tuấn lại nhanh nhẹn trốn tránh, còn đạp ngược lại một đạp. Nhưng đúng vào lúc này, thanh niên có hình xăm cũng lao đến.
Lấy một chọi hai, Cao Tuấn lập tức rơi vào hạ phong. Tuy Cao Tuấn là thành viên đội bóng rổ, vóc dáng rất cao, thân thể cũng có thể tính là cường tráng, nhưng rõ ràng hắn không đủ kinh nghiệm vật lộn. Vì vậy không bao lâu, Cao Tuấn chỉ có nước bị động bị đánh, vốn không cách nào phản kháng.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa..." Trương Du ở bên cạnh muốn ngăn cản, nhưng nàng lại có vẻ rất vô lực. Rất nhanh Cao Tuấn đã té trên mặt đất, mà Trương Du thì khàn giọng hô to: "Được rồi, ta đi với các ngươi là được!"
"Rõ là phạm tiện!" Đầu trọc tàn nhẫn đá Cao Tuấn một đá, sau đó còn phun một bãi nước bọt lên người Cao Tuấn.
"Nói sớm không phải hơn sao?" Thanh niên có hình xăm liếc Trương Du một cái: "Ta nói này Na Na, cũng không phải ta nói ngươi, ngươi muốn tìm bạn trai chúng ta cũng không phải không đồng ý, nhưng ngươi tìm một người có tiền tốt biết bao."
Lại đá Cao Tuấn một đá, thanh niên có hình xăm khinh bỉ nói:
"Tiểu tử, không có tiền thì đừng tới tán gái!"
"Xin lỗi, ta..." Trương Du nhìn Cao Tuấn trên mặt đất, vành mắt phiếm hồng.
Cao Tuấn cắn răng rống giận. Hắn ta muốn ngăn cản, nhưng hiện tại ngay cả sức lực để đứng lên hắn ta cũng không có!
"Được rồi, đi thôi, ông chủ kia còn đang chờ ngươi đấy!" Thanh niên có hình xăm nắm cánh tay Trương Du, muốn kéo nàng rời đi.
"Chờ một chút" Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến.
Thanh niên có hình xăm xoay người, lập tức thấy được cách đó không xa có một nữ nhân. Đây là một thiếu phụ thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, vóc dáng rất khá, nhưng trên mặt nàng lại có một vết sẹo rất rõ ràng.
"Ta trả tiền thay nàng, có thể chứ?" Thiếu phụ mặt sẹo hờ hững hỏi.
"Không cần biết ngươi là ai, đừng đến gây sự!" Đầu trọc hừ lạnh một tiếng.
"Chớ xen vào việc của người khác!" Thanh niên có hình xăm cũng giận dữ mắng mỏ thiếu phụ mặt sẹo.
"Thấy không? Coi như ngươi có thể trả lại năm mươi vạn thật, nhưng hiện tại bọn chúng không muốn tiền của ngươi. Năm mươi vạn không phải con số rất lớn, thứ bọn chúng càng muốn hơn là để ngươi vĩnh viễn làm cây rụng tiền của bọn chúng" Thiếu phụ mặt sẹo nhìn Trương Du, giọng điệu bình tĩnh: "Chỉ cần còn có nam nhân nguyện ý dùng tiền trên thân thể ngươi, bọn chúng sẽ không cho ngươi được tự do."
"Ngươi muốn gây sự thật đúng không?" Thanh niên có hình xăm nhìn thiếu phụ mặt sẹo: "Tuy rằng trên mặt ngươi có sẹo, nhưng vóc người cũng không tệ, ta tin tưởng vẫn sẽ có người cảm thấy hứng thú với ngươi..."
Còn chưa dứt lời, thanh niên có hình xăm đã đột nhiên ngậm miệng lại, bởi vì đột nhiên hắn ta phát hiện bốn phía lập tức có rất nhiều người. Đám người kia nữ có nam có, liếc nhìn lại, nhân số gần tới hai mươi. Trong đó có mấy người đứng ở phía sau thiếu phụ mặt sẹo, vừa nhìn đã biết đám người kia là người do thiếu phụ mặt sẹo dẫn tới.
"Ngươi nên cầm năm mươi vạn cút đi." Thiếu phụ mặt sẹo từ tốn nói.
"Ngươi... rốt cục ngươi là ai?" Sắc mặt thanh niên có hình xăm có chút khó coi.
"Bọn hắn đều gọi ta là..." Thiếu phụ mặt sẹo dừng lại một chút, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Cửu gia."
"Cái gì? Ngươi là Cửu gia?" Sắc mặt đầu trọc đại biến. Hiện tại Cửu gia là nhân vật thần bí nhất cũng cường đại nhất giới xã hội đen Thanh Cảng. Vừa nghe thấy danh hiệu này, ai cũng cho rằng Cửu gia là nam, kết quả náo nửa ngày, Cửu gia lại là một nữ nhân?
Thiếu phụ mặt sẹo vung tay lên, bốn năm người đã vọt tới trước mặt hai người, mà đầu trọc và thanh niên có hình xăm thậm chí còn không phản kháng. Bởi vì bọn chúng rất rõ ràng, phản kháng sẽ chỉ khiến bọn chúng gặp phải kết cục thảm hại hơn.
Trương Du đã chạy tới đỡ lấy Cao Tuấn sưng mặt sưng mũi dậy, mà lúc này thiếu phụ mặt sẹo cũng đi về phía hai người.
"Cảm ơn Cửu... Cửu gia." Trương Du cảm kích nhìn thiếu phụ mặt SẹO.
"Cảm ơn Cửu gia." Cao Tuấn cũng lập tức nói cảm ơn. Mặc dù hắn ta không biết rõ vì sao thiếu phụ mặt sẹo này lại trợ giúp bọn họ, nhưng hắn ta biết mình nên cảm ơn nàng.
"Có thể trở thành học sinh của Hạ lão sư, đó là chuyện may mắn nhất đời này của ngươi, phải thật quý trọng phần vận khí ấy:
Thiếu phụ mặt sẹo thản nhiên nói, sau đó nàng lại xoay người rời đi.
Mà nàng mới vừa nói ra lời này Cao Tuấn đã hiểu, sở dĩ thiếu phụ mặt sẹo tên Cửu gia này giúp hắn ta cũng vì hắn ta là học sinh của Hạ Chí.
Cứ việc Hạ Chí đã mất tích hơn hai tháng, nhưng ở trong thành phố này, hắn vẫn có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ.
Chỉ có điều lúc này Cao Tuấn cũng rất khó hiểu, rốt cuộc Hạ lão sư đã đi đâu?
Thời khắc này, Hạ Chí vẫn còn đang ở trong không gian hắn tự nghĩ ra. Thật ra ở trong không gian Bàn Cổ sáng tạo chỉ mới mấy giờ trôi qua, mà ở Địa Giới đã qua hơn hai tháng. Nhưng ở trong không gian của Hạ Chí, hắn đã trải qua vô số năm tháng.
Trong không gian do chính hắn sáng tạo ra, thời gian trôi qua cũng không khiến thân thể Hạ Chí trở nên già đi, nhưng cảm giác dày vò trong lòng lại cực kỳ chân thực. Cũng may đối với Hạ Chí, đây không phải lần đầu hắn sống trong giày vò, chỉ có điều mỗi một lần trải qua loại năm tháng cô tịch này, luôn có thể khiến hắn cảm thấy thêm hoài niệm cuộc sống bên ngoài.
"Nên rời khỏi." Hạ Chí thở ra một hơi thật dài, một luồng lực lượng cường đại bộc phát ra từ trên người hắn. Chỉ nháy mắt, không gian hắn tự nghĩ ra đã bị hủy diệt, mà một giây sau, không gian do Bàn Cổ sáng tạo cũng bắt đầu tan vỡ.
Ngay lúc không gian bắt đầu hỏng mất, Hạ Chí đột nhiên nghe được một giọng nói xa lạ: "Chào ngươi, người có dị năng không gian tương lai, ta nghĩ ngươi đang đánh võ không gian của ta. Bất luận ngươi tới từ phương nào, ta đều cần ngươi nghe một câu chuyện, bởi vì chuyện này có liên quan đến số mệnh của vô số người ở Địa Giới."