"Khi ta sáng tạo ra không gian này, ta đang chuẩn bị rời khỏi Thiên Cung đi tới Thế Giới Hắc Ám. Nếu ngươi đã đang đánh vỡ không gian của ta, vậy không hề nghi ngờ, ta không thể trở về từ Thế Giới Hắc Ám. Điều này cũng có nghĩa kế hoạch của ta đã thất bại..." Trong giọng nói xa lạ còn mang theo một chút trầm trọng vang lên trong đầu Hạ Chí. Mà giờ khắc này, Hạ Chí đang đứng ở chỗ cao nhất thành phố Thanh Cảng, cũng chính là trên ngọn núi hắn mua được kia.
"Bàn Cổ lão đầu là một tên lừa bịp, nghe hắn ta nói nhảm một hồi lại làm trễ nãi mấy ngày của ta." Hạ Chí lẩm bẩm. Căn cứ theo tính toán của hắn, nếu như hắn không nghe mấy lời Bàn Cổ nói, hắn có thể trở về vào tết nguyên đán. Nhưng hôm nay đã là ngày tám tháng giêng.
Trễ nãi khoảng chừng một tuần!
"Quên đi, Bàn Cổ này đã tới Thế Giới Hắc Ám gì kia không biết bao nhiêu năm, nhất định đã chết toi ở bên kia rồi, cũng lười tính toán với hắn ta." Hạ Chí lẩm bẩm. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía về phía xa: "Chắc chắn Đồng Đồng rất nhớ ta."
Một giây sau, Hạ Chí đã biến mất khỏi đỉnh núi.
Hiện tại là hơn một giờ trưa. Trong căn tin trường trung học phổ thông Minh Nhật, Thu Đồng đang ăn cơm trưa. Hiện tại đã qua thời gian ăn trưa, trong căn tin gần như không có người nào.
Chẳng qua lúc này Thu Đồng cũng không ăn một mình, cùng ăn với nàng còn có Hàn Tiếu.
Chỉ có điều thoạt nhìn, lúc này hai người bọn họ đều không muốn ăn chút nào.
"Thu đại tiểu thư, tình huống hiện tại càng ngày càng không ổn.
Bên phía tập đoàn Trần thị vốn không muốn gặp chúng ta." Hàn Tiếu thở dài: "Tuy trước đây chúng ta đã ký hợp đồng, nhưng kỳ thật trong hợp đồng kia cũng không có điều khoản cưỡng chế chấp hành. Mấu chốt hơn là cho dù chúng ta có kiện lên tòa, dựa vào thực lực của tập đoàn Trần thị, rất có thể tòa án sẽ kéo dài vụ của chúng ta ra tới ba năm năm. Nhưng chúng ta có thể kiên trì lâu như vậy hay không cũng rất khó nói"
"Tiếu Tiếu, thật ra vấn đề này cũng không lớn, cùng lắm cũng chỉ không xây trung tâm thể dục mà thôi. Chúng ta còn có chút tiền, muốn duy trì vài năm cũng không thành vấn đề." Đối với chuyện này Thu Đồng cũng không quá lo lắng: "Mặt khác, ta đã chuẩn bị tiến hành một số thao tác thương nghiệp, nên vấn đề cũng không lớn, chỉ là...
Thu Đồng nhẹ nhàng thở hắt ra, trong giọng nói có một chút sầu lo: "Chỉ là hiện tại có rất nhiều người đang rục rịch. Nguyên đán vừa qua, bọn chúng đã bắt đầu cảm thấy Hạ Chí sẽ không trở về nữa. Không ít người đã bắt đầu âm thầm hành động. Ta lo lắng bọn hắn sẽ dùng một số thủ đoạn khiến trường trung học phổ thông Minh Nhật bị cưỡng chế đóng cửa."
"Đúng vậy, ta nghe Trương Thành Hùng nói hiện tại thành phố Thanh Cảng đã thay đổi bất ngờ, nói cái gì mà rất nhiều thế lực mới xuất hiện. Hiện tại thiếu gia Trương gia hắn ta cũng không có tiếng nói gì quá lớn" Hàn Tiếu có chút phiền não: "Còn có, Thu đại tiểu thư, có chuyện này Trương Thành Hùng không trực tiếp nói cho ngươi, nhưng ta nên nói cho ngươi biết, ngươi thật cẩn thận đề phòng, có không ít người đang có ý đồ với ngươi đây.
"Ta biết, không có gì. Trần Lâm đã tăng mạnh bảo an cho ta."
Đối với chuyện này Thu Đồng cũng không hề cảm thấy hiếm lạ.
Nữ nhân như nàng bị người nhìn chằm chằm cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Đặc biệt là đoạn thời gian trước độ lộ diện của nàng tương đối cao, mà giá trị của trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng rất cao, không ít người đang có ý đồ cả tiền cả người đều thu được.
"Ta nghe nói hiện tại công ty bảo vệ của Trần Lâm cũng đang gặp rất nhiều phiền phức, thường xuyên có cảnh sát tới gây sự với bọn họ" Trong giọng điệu của Hàn Tiếu có chút buồn bực: "Rốt cuộc là ai đang âm thầm gây sự phía sau vậy?"
"Không phải một người, hẳn là rất nhiều người." Thu Đồng lắc đầu. Nàng rất rõ ràng, trước đó Hạ Chí quá cường thế, đã đắc tội với rất nhiều người. Hiện tại Hạ Chí vừa biến mất, mọi người đã bắt đầu có xu thế tường đổ mọi người đẩy. Một số người muốn phát tiết bất mãn, mà một số người khác lại càng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cũng may tuy rằng Hạ Chí không ở đây nhưng vẫn giữ lại cho nàng rất nhiều thủ đoạn tự vệ. Công ty bảo vệ bọn họ mua trước đây cũng đang phát huy tác dụng. Mặt khác, người què vẫn như trung thành cảnh cảnh bảo vệ an toàn của trường trung học phổ thông Minh Nhật. Cho nên chỉ cần nàng còn ở trong trường học, vẫn tương đối an toàn.
"Còn nửa tháng nữa đã tới thời gian nghỉ nhỉ?" Hàn Tiếu thở dài: "Chẳng qua cho dù nghỉ, sợ rằng những người muốn gây chuyện kia vẫn sẽ đến gây chuyện."
Thu Đồng không nói gì. Nàng lại nghĩ tới Hạ Chí. Khi Hạ Chí còn ở đây, thật ra nàng vốn không cần lo lắng mấy vấn đề này.
"Thu Đồng tiểu thư." Một nữ nhân bước nhanh về phía bọn họ.
Người này mặc đồng phục, lại chính là một trong những vệ sĩ mà Trần Lâm phái tới bảo vệ Thu Đồng.
Lúc ở trong trường, thật ra nàng gần như không cần hộ vệ.
Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, Trần Lâm vẫn tìm một nữ vệ sĩ theo nàng ở xa xa phía sau. Mà nếu như nàng cần rời khỏi trường học, vậy số lượng vệ sĩ sẽ càng thêm nghiêm mật.
"Làm sao vậy?" Thu Đồng nhìn nữ vệ sĩ này, mở miệng hỏi.
"Bên phía bảo vệ cửa thu được một gói đồ chuyển phát nhanh, là gửi cho Hạ lão sư, bọn hắn đã đưa đến cho ngươi." Nữ vệ sĩ vừa nói vừa đưa gói phát chuyển nhanh về phía Thu Đồng, đồng thời nói: "Chúng ta đã kiểm tra gói hàng chuyển phát nhanh này, bên trong hẳn là văn kiện, không có vấn đề gì."
"Được rồi." Thu Đồng cũng không suy nghĩ nhiều mà nhận lấy gói hàng phát chuyển nhanh, tiện tay đặt lên trên bàn cơm.
"A? Gói chuyển phát nhanh này có chút không đúng?" Hàn Tiếu liếc nhìn gói chuyển phát nhanh: "Thư thông báo trúng tuyển?"
Thu Đồng ngẩn ra, quét mắt nhìn lướt qua gói chuyển phát nhanh. Gì vậy? Phía trên gói chuyển phát nhanh thật sự có năm chữ to, thư thông báo trúng tuyển.