Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân

Chương 4

7.

Lời của đại bá vừa dứt, ta thấy phụ thân và tam thúc bước vào gian phòng của trưởng tỷ. Họ khiêng thi thể trưởng tỷ ra ngoài.

Một nỗi bất an mãnh liệt trào dâng trong lòng, dường như ta đã đoán trước được những việc họ sẽ làm. Nhưng trong lòng vẫn còn sót lại một tia hy vọng.

Không đâu, sẽ không đến mức thế đâu. Dù sao ta cũng là người của Mạnh gia, những người này lại là người thân của ta, sao bọn họ có thể…

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một con dao cắm thẳng vào người trưởng tỷ. Qua lớp khăn trải bàn rủ đầy tua rua, ta thấy một bàn tay vô cùng quen thuộc từ thuở nhỏ. Bàn tay ấy đã vô số lần nắm lấy tay ta, xoa lên đỉnh đầu ta, ôm ta vào lòng.

Tương tự, cũng đã nắm lấy tay trưởng tỷ, xoa lên đỉnh đầu đại tỷ, ôm đại tỷ vào lòng. Đó là tay của phụ thân.

Giờ đây, bàn tay ấy lại nắm chặt chuôi dao, thuần thục xoay chuyển, cắt từng miếng thịt trên người trưởng tỷ, chia cho tất cả nam đinh. Người người đều có phần. Không một ai bị bỏ sót.

Trong từ đường yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng dao và thịt ma sát vào nhau. Sau đó là âm thanh nhai nuốt liên hồi không ngừng vang lên.

Trước mắt ta bắt đầu mơ hồ, chỉ cảm thấy linh hồn bị thứ gì đó rút khỏi cơ thể trong nháy mắt. Không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

8.

Không biết qua bao lâu, ta mới tỉnh lại.

Trong từ đường đã không còn một bóng người, ta chậm rãi bò ra từ gầm bàn, tay chạm phải một vũng ẩm ướt, nhớp nháp. Bọn chúng đã mang di hài của trưởng tỷ đi, nhưng vết máu trên mặt đất vẫn còn đó.

Bọn chúng không vội vàng dọn dẹp, dù sao nữ quyến nhà họ Mạnh cũng bị cấm bước chân vào từ đường. Ta đạp lên những vết máu kia, leo lên bàn, tìm đến bài vị của tổ tiên Mạnh Giác, dời nó đi, bên dưới quả nhiên có một cái lỗ.

Ta lấy ra cuốn sách làm bằng da dê kia, vừa lật ra đã thấy ngay trang ghi chép mới nhất:

“Nam đinh Mạnh Dụ đời thứ mười bảy của Mạnh thị nhận được thần tứ, tuân theo chỉ dẫn của tổ tiên, toàn thể nam đinh trong tộc được phân chia thịt của con gái lớn Mạnh Tình đời thứ mười bảy để giữ bí mật.”

Nước mắt ta trào ra.

Trưởng tỷ, trưởng tỷ của ta.

Ta cắn chặt môi, không dám để mình khóc thành tiếng, run rẩy lật về phía trước.

“Nam đinh Mạnh Khánh Nguyên đời thứ mười sáu của Mạnh thị  nhận được thần tứ, bắt cóc em vợ cho toàn bộ nam tử trong tộc hưởng thụ, để giữ bí mật.”

“Nam đinh Mạnh Khánh Phong đời thứ mười sáu của Mạnh thị nhận được thần tứ, mời sơn tặc xuống núi, tàn sát bảy mươi tám người dân trong thôn, để giữ bí mật.”

Mỗi khi lật thêm một trang giấy, thân thể ta lại lạnh thêm một phần, run rẩy thêm một phần. Những con chữ quen thuộc ngày nào cũng trở nên xa lạ, vặn vẹo, run rẩy không chịu nổi

Cho đến trang cuối cùng, tất cả cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.

"Nay gia chủ đời thứ ba của Mạnh gia là Mạnh Giác dùng cuốn sách này truyền lệnh cho nam đinh trong tộc, phàm là nữ tử nhà họ Mạnh, sau khi sinh ra ắt phải nuôi dưỡng cẩn thận, lệnh cho đọc sách viết chữ, hiểu rõ lý lẽ, hướng đến tự do, đây là căn bản của thần tứ thức tỉnh.”

"Sau đó giam cầm thân thể, đoạn tuyệt mộng tưởng, hủy hoại tiền đồ, ép buộc phản kháng, đây là then chốt để kích phát thần tứ.”

"Một khi nữ tử Mạnh thị thức tỉnh, ắt phải khiến chúng tự sát, lúc này thần tứ mới có thể chuyển dời sang nam đinh, trong thời hạn ba năm, phải nhớ tranh thủ từng giây, không được lãng phí."

9.

Thì ra, đây chính là Thần Tứ. Không hề biến mất, mà chỉ chuyển dời. Từ trên người nữ tử Mạnh gia chúng ta chuyển sang nam tử.

Đến tận bây giờ ta mới hiểu, ngay từ đầu phụ thân ngàn chọn vạn lựa cho trưởng tỷ không phải là mối hôn sự tốt đẹp mà là một cái hố sâu ăn thịt người. Nếu trưởng tỷ nhảy ra khỏi cái hố sâu đó, vậy thì sẽ tiến gần thêm một bước đến thức tỉnh. Vậy thì sẽ có cái hố thứ hai chờ đợi nàng ở phía trước.

Hoặc là nàng hoàn toàn cam chiu số phận, mãi mãi ở lại dưới đáy vực sâu. Hoặc là phản kháng, thức tỉnh một cách triệt để.

Khi tổ mẫu còn sống thường nói, thế đạo này nữ tử gian nan, dù là nữ tử Mạnh gia chúng ta, cũng ít người gả được như ý nguyện. Mẫu thân cũng thường cảm thán, nếu hai vị cô cô ta chưa từng gặp mặt kia không bị nam nhân lừa gạt thì đã không bị mưu tài sát hại.

Nhưng hóa ra, tất cả đều là lừa gạt. Các nàng không phải bị người ngoài giết. Mà là chết trong chính tay người thân. Người được lợi chính là đại bá Mạnh Khánh Nguyên và phụ thân ta Mạnh Khánh Phong.

Từng trang từng trang ghi chép này, nhẹ nhàng bâng quơ thông báo thành quả thắng lợi của nam đinh Mạnh gia, nhưng không một chữ nào nhắc đến những nữ nhi Mạnh gia đã vì chính những điều ấy mà bỏ mình.

Từ khi các nàng sinh ra đã rơi vào mâm, trở thành dê con chờ làm thịt.

Mỗi một chút thân tình từ phụ huynh đều chỉ vì khiến các nàng biết được chân tướng sẽ càng thêm tuyệt vọng, từ đó buông bỏ sinh mệnh.

Các nàng vốn có thể sống rực rỡ chói lọi, thay nữ tử trong thiên hạmở ra một cục diện mới. Nhưng chỉ vì một câu "Thiên đạo mù quáng." Thiên đạo mù quáng nên mới giáng Thần Tứ lên người nữ tử.

Để sửa lại thiên đạo, dù giết cả tỷ muội và nữ nhi ruột thịt cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng dựa vào cái gì mà không thể là thiên đạo vốn dĩ đã hướng về phía nữ tử chúng ta?

Thiên đạo không hề mù quáng. Là bọn chúng vọng tưởng che trời lấp đất. Theo ý niệm này xuất hiện, trong đầu ta dường như có một tầng mây mù bị vén đi.

Một thế giới khác dần dần hiển hiện. Ta nhìn thấu được ý định thực sự của thiên đạo. Ánh sáng màu đỏ từ trong đầu dần lóe lên.

Toàn bộ bức tranh cuộc đời của những nữ tử Mạnh thị từng thức tỉnh dần hiện ra trước mắt ta.

Không chỉ là quá khứ. Mà còn có cả tương lai.

Thần Tứ…

Giáng xuống rồi.

Bình Luận (0)
Comment