Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân

Chương 7

15.

Trong yến tiệc trừ tịch này, nam nhi Mạnh gia đã trổ hết tài năng. Nhưng lại xảy ra một chuyện mà không ai ngờ tới.

Nửa tháng sau, đoàn người Mạnh gia từ kinh thành trở về, các nữ quyến đặc biệt ra tận cổng lớn nghênh đón. Tất cả nam nhân đều mặt mày âm trầm bước xuống xe. Đặc biệt là phụ thân, sắc mặt đen đến mức gần như có thể nhỏ ra mực.

Mẫu thân sợ sệt hỏi đã xảy ra chuyện gì, lo lắng bọn họ ở trong cung bị thiên tử trách cứ.

Chỉ thấy phụ thân cười lạnh: "Nhà họ Mạnh chúng ta gặp vận may, sắp có quý nhân xuất hiện rồi."

Thì ra, vào cuối yến tiệc trừ tịch hôm đó, châu mục đột nhiên góp lời với thiên tử, hết lời khen ngợi nhà họ Mạnh khai sáng, đối với nữ nhi cũng đều tận tâm dạy dỗ, ai nấy đều biết chữ nghĩa, thông hiểu văn chương.

Thiên tử nghe vậy, không khỏi nhìn Mạnh gia với con mắt khác xưa. Lại nghe nói ta qua năm mới liền đến tuổi bàn chuyện cưới gả, thế là tùy tay chỉ vào Tế tửu Quốc Tử Giám Tạ Lệnh Viễn: 

"Tạ khanh, trẫm biết nhà khanh có một tên nhóc khiến người ta đau đầu, để tam tiểu thư Mạnh gia quản lý hắn giúp khanh thì sao?"

Đây là có ý muốn nâng cao địa vị của nhà họ Mạnh. Thiên tử đã nói, ai dám nói một chữ "không", Tạ Tế tửu lập tức quỳ xuống tạ ơn.

Một tiếng tạ ơn này, cũng đẩy phụ thân ta lên hàng cao giá đắt. Tuy rằng thiên tử không có minh chỉ tứ hôn, nhưng lời của quân chủ sao có thể đùa giỡn, trăm quan có mặt đều là người chứng kiến, nhà họ Tạ bên kia chắc chắn không dám tìm mối khác, hẳn là rất nhanh sẽ đến cầu thân thôi.

"Việc cấp bách bây giờ, chỉ có thể để A Âm giả bệnh, kéo dài được ngày nào hay ngày ấy."

"Tạ Lệnh Viễn được coi trọng, nói vậy quan gia cũng không nỡ để con trai ông ta cưới một đứa con gái thương gia bệnh nặng sắp chết chứ?"

"Đợi gió êm sóng lặng, không ai nhắc đến nữa, chuyện này cũng sẽ tự nhiên mà kết thúc."

Phụ thân triệu tập cả nhà, giải thích ngọn nguồn sự việc, sau đó trực tiếp tuyên bố quyết định của ông.

Mẫu thân vô cùng khó hiểu: "Nhà họ Tạ là dòng dõi thư hương, gia đình thanh quý. Chúng ta là thuộc  giới thương nhân, ngày thường muốn trèo còn không trèo được, bây giờ thiên tử mở lời, cầu còn không được, sao lại không muốn?"

Phụ thân giận dữ nói: "Nàng cũng biết trèo không nổi, còn cố gắng trèo làm gì? Chẳng phải là để thiên hạ chê cười chúng ta sao?"

"Họ muốn cười thì cứ để họ cười, chỉ cần A Âm gả được người tốt, còn quan trọng hơn bất cứ điều gì." Mẫu thân bướng bỉnh nói, "Chẳng phải chàng đã hứa với ta, sẽ tìm cho A Âm một mối hôn sự tốt nhất sao? Nhà họ Tạ trước mắt chính là tốt nhất, rốt cuộc chàng bị làm sao vậy?"

"Dù sao ta nói không được là không được. Mấy nhà dòng dõi thư hương đều có quy củ nghiêm ngặt, xưa nay coi thường xuất thân thương gia, nếu A Âm gả qua đó, chẳng khác nào nhảy vào hố lửa, ta làm phụ thân tuyệt đối không thể đồng ý."

"Chàng nói bậy, nếu như người đọc sách không tốt, sao con cái nhà họ Mạnh chúng ta, ai nấy đều phải đọc sách?"

"Nàng..."

Ta chưa từng thấy mẫu thân tranh cãi với phụ thân như vậy, mặt người đỏ bừng, quyết không chịu nhường bước. Trước đây luôn là phụ thân khăng khăng theo ý mình, bà luôn lựa chọn thỏa hiệp. Nhưng lần này thì khác.

Nhà họ Tạ là danh gia vọng tộc, nếu ta có thể gả qua đó, cuộc đời từ đây sẽ đổi khác.

Mẫu thân không đọc nhiều sách, cũng không hiểu đạo lý lớn lao gì, thậm chí sau khi tỷ tỷ xảy ra chuyện đã chọn cách bỏ cuộc, dĩ hòa vi quý. Nhưng ta biết, bà có bản năng của người làm mẹ trên đời này –

Chính là bảo vệ con cái.

16.

Ngay khi cả sảnh đường náo loạn, mỗi người một ý kiến ồn ào nhốn nháo, giọng của phụ thân đột nhiên xuyên qua đám đông, hướng về phía ta mà nói.

"A Âm, con nói xem? Con có muốn trèo lên cành cao nhà họ Tạ, gả đến kinh thành không?"

Khi nói câu này, ánh mắt của ông sắc bén, khóe miệng thoáng lộ vẻ giận dữ. Con gái nhà họ Mạnh từ nhỏ đã được dạy dỗ, không được vọng tưởng cao xa, bám víu quyền quý. Đây là đạo lý trong sách thánh hiền, ta từng cho rằng đó chỉ là đạo lý trong sách thánh hiền.

Cho đến ngày tỷ tỷ qua đời, ta mới hiểu, đây là để con gái nhà họ Mạnh vĩnh viễn không thể thoát khỏi phạm vi khống chế của họ. Không vọng tưởng cao xa thì mới có thể nhảy vào hố lửa mà họ đã sắp xếp sẵn.

Không bám víu quyền quý, chịu uất ức mới có thể tự tin tìm về nhà mẹ đẻ chống lưng, chứ không phải nhẫn nhục chịu đựng. Dựa vào những đạo lý này, họ trói chặt những người nữ tử đã xuất giá với nhà họ Mạnh, dù có thức tỉnh cũng sẽ lập tức quay về nhà họ Mạnh. 

Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến họ không muốn kết thân với nhà họ Tạ. Bởi vì nhà họ Tạ không phải hố lửa, kinh thành lại càng ở ngàn dặm xa xôi. Một khi ta gả qua đó, chính là con chim sổ lồng, khó bề khống chế. Nhưng đây lại là cơ hội duy nhất của ta.

Trở thành người nhà quan lại, dựa vào nhà họ Tạ và thiên tử, sau này ta mới có khả năng cứu được những người khác.

"Con muốn gả."

"Con nhất định phải gả."

17.

Từ khi ta lớn tiếng thốt ra câu nói ấy, Mạnh gia liền long trời lở đất. Phụ thân tức giận đến ngất đi, đại bá và tam thúc giận dữ mắng ta đại nghịch bất đạo. Các huynh đệ trong nhà thay phiên nhau đến khuyên ta đừng thân thiết với nhà họ Tạ nữa.

Đại ca thậm chí không tiếc lời đe dọa: "Nếu muội thật sự gả đến nhà họ Tạ, ta coi như không có muội muội này, muội cũng đừng hòng gọi ta là ca ca nữa."

Dường như hắn vẫn chưa phát hiện ra, từ ngày tỷ tỷ qua đời, ta đã không còn gọi hắn là ca ca nữa rồi. Ta muốn ẩn mình tại Mạnh gia, có lẽ không tránh khỏi việc phải giả trang thành một nữ nhi nhu thuận, nhưng ít nhất không cần phải diễn kịch làm một muội muội tốt.

"Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ra ngoài."

Mạnh Lộc chỉ thẳng vào mặt ta, liên tục thốt lên ba tiếng "giỏi lắm", giận đến nỗi đóng sầm cửa bỏ đi. Hắn vừa đi, các thím cũng đến, nhưng không phải để khuyên ta từ bỏ mà là ngấm ngầm ủng hộ ta.

Một là, các nàng cũng cảm thấy lần này phụ thân có chút không thể lý giải được. Thứ hai, đây là thiên tử tứ hôn, nếu giả bệnh để trì hoãn, ai biết Đế vương có nổi giận, trị tội nhà họ Mạnh hay không. Cho nên, vẫn là gả đi thì tốt hơn.

Các tỷ muội lại càng đứng về phía ta.

Không lâu sau, Tạ gia quả nhiên phái người đến cầu thân. Châu mục đại nhân đứng giữa làm mối, môn hôn sự này cứ như vậy mà định xuống.

Bình Luận (0)
Comment