12.
Ngày hôm sau, nhà họ Mạnh đưa nữ nhi xuất giá như đã hẹn.
Giữa tiếng cười nói rộn rã, một vị tỷ tỷ trong tông tộc bị đẩy vào kiệu hoa. Nghe nói dung mạo của nàng tú lệ, vốn đã được định gả cho một vị giáo đầu, chỉ đợi sang năm là sẽ thành thân. Nhưng phụ thân ta đã bỏ ra một số lượng bạc lớn, hơn nữa lại alf gả vào phủ Thái thú, đương nhiên là tông tộc vui vẻ hủy mối hôn sự kia rồi.
Tất nhiên, chuyện nàng thay gả không thể giấu được. Cho nên nhà họ Mạnh đã thêm gấp đôi của hồi môn đưa đến phủ Thái thú, Mã Thái thú sẽ coi như không phát hiện.
Sau khi kiệu hoa ra khỏi thành, những nam đinh nhà họ Mạnh cũng bí mật tản ra tìm kiếm tung tích của trưởng tỷ.
Liên tục nửa tháng, không thu được kết quả gì. Đại bá và tam thúc mệt mỏi gầy đi mấy vòng, các thím sốt ruột đến mức xoay như chong chóng, chỉ có thể đến khuyên nhủ mẫu thân.
"Chỉ e là Tình Tình đã không còn, ngươi cứ nhìn thoáng ra một chút đi, chẳng lẽ thật sự muốn khiến mấy trụ cột trong nhà mệt chết sao?"
Tam thẩm khóc đến thở không ra hơi:
"Dụ Nhi đến giờ vẫn chưa chịu nói, ta và tỷ cũng sốt ruột như nhau, hận không thể gi.ết ch.ết kẻ đứng phía sau.”
"Nhưng chúng ta cũng không thể không nghĩ cho những nam nhân trong nhà."
"Bọn họ đã làm quá đủ rồi."
Lần này mẫu thân không còn sụp đổ mà lặng lẽ thu dọn tâm tình, vào bếp hầm canh sâm cho mọi người.
Ngày hôm sau, nhà họ Mạnh ngừng việc tìm kiếm trưởng tỷ. Cũng không còn ai nhắc đến chuyện bắt kẻ đứng phía sau. Bởi vì bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, không có bất kỳ kẻ đứng phía sau nào cả.
Kẻ bắt ta cùng lắm chỉ là một tên trộm vặt, còn bị dọa sợ nửa đường đã vứt ta lại, căn bản không có gì đáng sợ. Mọi người ngầm hiểu mà gạt cái tên Mạnh Tình ra khỏi đầu.
Ngay cả những thứ trưởng tỷ từng dùng cũng đều bị cất đi. Mẫu thân nói, trong nhà đã đủ khó khăn rồi, đừng làm mọi người thêm phiền lòng nữa. Huống chi, cho dù thật sự tìm về, chỉ sợ cũng đã mất hết danh tiết, không sống nổi. Chi bằng cứ coi như chưa từng có đứa con gái này.
Trong lòng ta nặng trĩu.
Cuối cùng cũng biết, câu nói "Nhà họ Mạnh ngàn năm không có nữ quyến bị thương trong nguy hiểm" là như thế nào rồi.
Bởi vì những người gặp chuyện đều đã bị lãng quên.
13.
Chứng mất ngôn ngữ của Mạnh Dụ sau đó mãi không khỏi, mời bao nhiêu đại phu cũng đều lắc đầu hết cách.
Cuối cùng có một vị cao tăng đắc đạo đi qua, chỉ điểm một chút, nói là do kinh hãi quá độ làm tổn hại dương khí của đứa trẻ, phải tránh xa nữ quyến trong phủ ba năm mới có thể khỏi hẳn.
Tam thẩm chỉ còn biết lau nước mắt thu dọn đồ đạc, chuyển đến một viện khác, giao con trai cho trượng phu chăm sóc, tiện thể mang đi tất cả nha hoàn.
Những tỷ muội chúng ta càng bị nghiêm cấm tiếp xúc với Mạnh Dụ. Tuy nói là cao tăng chỉ điểm, các tỷ muội không khỏi có chút nghi hoặc trong lòng, vì sao mỗi lần nam đinh xảy ra chuyện, luôn có người nói là bị âm khí của nữ nhân làm hại.
Nhưng nữ nhân xảy ra chuyện, lại chưa từng có ai nói, là do dương khí của nam nhân lấn át.
Bọn họ nào biết, đêm đó căn bản không có kẻ mặc áo đen nào, Mạnh Dụ cũng không hề bị kinh hãi. Chẳng qua là vì Mạnh Dụ còn nhỏ, bọn họ sợ hắn nhất thời lỡ miệng nói ra bí mật, cho nên mới phải cách ly hắn với nữ quyến mà thôi.
"Âm khí của nữ nhân nặng như vậy, chẳng phải nam nhân cũng chui từ bụng nữ nhân mà ra hay sao, lấy đâu ra dương khí?"
Ngũ muội Mạnh Tuyết phẫn nộ nói, "Không được, ta nhất định phải đi tìm Thất đệ đệ, ta không tin, tỷ muội chúng ta nói chuyện với đệ ấy, chẳng phải tốt hơn là để đệ ấy một mình sao?"
Nói xong liền đứng phắt dậy, muốn đi về phía viện của tam thúc.
Ta kéo nàng lại: "Không được, nếu bị đại bá phát hiện, muội nhất định ăn đòn đấy."
Mạnh Tuyết nhỏ hơn ta một tuổi, từ nhỏ đã có tư chất thông minh, đọc qua một lần là nhớ. Sách nàng đọc còn nhiều hơn bất kỳ huynh đệ tỷ muội nào trong nhà.
Đại bá luôn chê bai nói, nữ nhi đọc nhiều sách để làm gì, cũng đâu thể phong hầu bái tướng. Nhưng lại chưa từng ngăn cản nàng, ngược lại mỗi lúc như vậy đều lộ ra vẻ tự hào khiến nàng càng tin chắc rằng bản thân và nam tử không có gì khác nhau.
Nàng thẳng thắn hồn nhiên, gan lớn làm càn, không hề sợ hãi. Mỗi một đặc tính đều là vì thần tứ mà sinh ra.
Trong bức họa đêm đó, ta thấy bóng dáng của hết thế hệ này đến thế hệ khác của nữ tử Mạnh gia như lướt qua trước mắt.
Từ hơn ba trăm năm trước, đến mấy trăm năm sau. Trong vô số bóng dáng ấy, ta liếc mắt một cái đã nhận ra một người.
Nàng chính là Mạnh Tuyết.
14.
Về sau, ta muốn xem lại bức họa kia nhưng không thể nào nữa. Chỉ là trong lòng biết rõ, trước khi lần Thần tứ tiếp theo giáng xuống, ta sẽ có cảm ứng.
Ta theo bản năng cảm thấy người thức tỉnh tiếp theo, chính là Mạnh Tuyết. Việc ta cần làm là bảo vệ nàng thật tốt, tuyệt đối không thể để nàng biết trước bất cứ bí mật nào về Thần tứ.
Cuối cùng, dưới sự khuyên can hết mực của ta, Ngũ muội mới chịu đồng ý không đi gặp Mạnh Dụ. Cũng không phải sợ bị đánh bằng roi, mà là ta nhắc nhở nàng, nếu chọc giận đại bá, nàng có thể bị gả đi sớm hơn.
Nàng vừa nghe, sắc mặt liền lộ vẻ sợ hãi, đổi ý đi vẽ tranh cùng các tỷ muội.
Mạnh Dụ không tiếp xúc với nữ quyến nữa, bệnh tình quả nhiên có chuyển biến tốt, dần dần có thể ê a nói được vài từ đơn. Trong lòng mọi người vốn còn không tin vào chuyện âm dương gì đó, giờ thì không dám khẳng định như vậy nữa, thà tin là có còn hơn không, bèn tự giác tránh xa Mạnh Dụ.
Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã vào thu.
Năm nay, phương Nam liên tục gặp thiên tai, châu chấu hoành hành, lúa thóc mất mùa, giá gạo tăng vọt, dân đói nổi lên khắp nơi.
Tuy triều đình tích cực ứng phó, điều lương thực từ phương Bắc tới, cấp tiền cứu trợ, nhưng tai họa quá lớn, thêm vào đó là sự bóc lột của các tầng lớp, cuối cùng cũng chỉ như muối bỏ bể.
Đúng lúc nguy cấp, Mạnh gia mở kho lương thực ẩn trong núi.
Không ai biết, Mạnh gia đã tích trữ số lương thực này từ khi nào, số lượng khổng lồ, còn nhiều hơn cả trong kho của triều đình.
Nhưng Mạnh gia lại không nhân cơ hội này mà vơ vét tiền bạc, mà là hộ tống từng thuyền lương thực đến các vùng bị thiên tai ở phương Nam, trong nháy mắt giải quyết được cơn đại nạn này.
Sau đó, Mạnh gia không hề khoe công, đem tất cả mọi chuyện quy về lòng dân hướng về thiên tử cùng sự tiên liệu trước của châu mục.
Hành động này không chỉ chiếm được sự hài lòng của thiên tử, mà còn khiến Mạnh gia trở thành lương tâm của thương nhân trong lòng bá tánh trong thiên hạ.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bản đồ kinh doanh của Mạnh gia đã mở rộng gấp mấy lần.
Đêm trừ tịch, thiên tử mở tiệc yến tiệc trong cung, quan viên các châu đều ngồi chung bàn. Nhưng có một bàn lại dành riêng cho Mạnh gia.
Những người ngồi đó đều là nam nhi.