"Thiên Lý!" Dương Tiểu Quang một mặt kinh ngạc.
Người đang đi về phía bên này chính là Triệu Thiên Lý, đứng thứ ba trong nhóm bảy người.
Triệu Thiên Lý nhìn Dương Tiểu Quang phất phất tay, tiếp tục hướng bên này đi tới.
Nhưng Ngô Hạo đột nhiên từ đám người bên cạnh đi tới, ngăn lại Triệu Thiên Lý.
"Triệu bạn học, ngươi có phải đi nhầm hướng hay không?" Ngô Hạo một mặt mỉm cười nói.
"Không có." Triệu Thiên Lý cũng mỉm cười trả lời.
"Quang Minh bệnh viện ở chỗ này." Ngô Hạo chỉ vào thông báo tuyển dụng bên cạnh nói.
"Thật có lỗi, ta không có tính đi Quang Minh bệnh viện nhận lời."
Ngô Hạo một mực miễn cưỡng duy trì sắc mặt tốt dần dần sụp đổ.
"Triệu bạn học, lúc ngươi đến Tây Kinh, đạo sư của ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi thứ gì sao?"
Triệu Thiên Lý cũng một mặt mỉm cười: "Đúng là bàn giao một số chuyện, nhưng ta cũng không phải sủng vật của hắn, không cần mọi chuyện đều nghe theo hắn an bài nha."
Ngô Hạo nghẹn lời, sắc mặt cực kì khó xử.
"Tốt, rất tốt, ngươi có gan. Ta liền xem ngươi làm sao với giao phó đạo sư của người!"
Nói xong, Ngô Hạo liền thở phì phì rời đi.
Mà lúc này, Dương Tiểu Quang cũng đi tới.
Hai huynh đệ trước ôm một cái, hồi sau mới bương ra.
"Dương Tiểu Quang, ngươi thật giống như lại béo lên, Hạ Hà sắp nuôi ngươi thành heo mập, nhưng mà cảm giác khi ôm cũng không tệ."
"Không có." Dương Tiểu Quang tranh thủ thời gian đẩy Triệu Thiên Lý ra: "Ngươi nha, bây giờ làm sao càng ngày càng gay, trách không được vẫn không tìm bạn gái."
Triệu Thiên Lý cười cười, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Sở Yên Nhiên.
"Vị mỹ nữ kia chính là Sở Yên Nhiên đúng không?"
"Ngươi làm sao biết?"
"An Tĩnh nói với ta."
Dương Tiểu Quang một mặt xoắn xuýt: "Quan hệ của ngươi cùng An Tĩnh bây giờ cũng quá tốt nha, cái gì cũng nói cho ngươi."
"Làm sao? Ăn dấm?"
"Lăn. Triệu Thiên Lý, ngươi cũng đừng quên, chúng ta đã nói cái gì. Ta cùng An Tĩnh cũng đã chia tay. Nhưng. . ."
Dương Tiểu Quang cũng không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại im lặng.
Sau đó thở dài, biểu lộ rất là xoắn xuýt.
"Được, ta cùng An Tĩnh cũng rất thuần khiết . Nhưng mà, có người đang đuổi An Tĩnh lại là thật." Triệu Thiên Lý nói.
"An Tĩnh không ai truy mới kỳ quái." Dương Tiểu Quang ngừng lại, cười cười nói: "Chỉ cần không phải ngươi cùng Ngụy Sơn liền được."
Triệu Thiên Lý cười cười: "Hứng thú của ta với An Tĩnh, còn không lớn bằng hứng thú ra đối với người đâu."
"Cút! Gay hàng!"
Triệu Thiên Lý cười cười, nhìn Sở Yên Nhiên một chút, lại nói: "Nhưng mà, nói trở lại, cái lão bản này của người thật đúng là tuyệt sắc. Liền xem bỏ ở Yên Kinh, chí ít cũng là cấp bậc minh tinh."
Dương Tiểu Quang trợn mắt một cái: "Người ta vốn chính là đại tiểu thư ở Yên Kinh. Đúng, nàng còn nghe qua toạ đàm của người, liên quan tới bệnh AIDS. . . Vân vân."
Hắn đột nhiên ý thức cái gì, một mặt nghi ngờ nhìn xem Triệu Thiên Lý: "Ta nói Thiên Lý, ngươi không phải bị cái gì chứ? Nhiều bệnh như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác lại chạy đi nghiên cứu bệnh AIDS thê?"
"Ngươi đoán?"
"Đoán ngươi cái đầu của ngươi." Dương Tiểu Quang ngừng lại, lại nói: "Ngươi trở lại Tây Kinh, làm sao không có sớm thông báo chúng ta một tiếng?"
"Muốn cho ngươi một bất ngờ nhỏ."
"Được, miễn cưỡng xem như một bất ngờ."
Thời gian tới ngày giỗ tròn bảy năm của Tống Thanh Phong vẫn còn sớm, Triệu Thiên Lý không có khả năng sớm nhiều ngày như vậy liền trở lại.
Lần này trở về, hẳn là có chuyện muốn làm.
"Ta cũng tốt nghiệp rồi."
"Ta biết rõ, ngươi học y, năm năm chế thuốc, năm nay vừa vặn tốt nghiệp. Thế nhưng mà, ngươi không ở lại Yên Kinh làm việc sao?" Dương Tiểu Quang nói.
"Không, ta dự định hồi Tây Kinh tìm việc làm."
"Vì sao? Yên Kinh nói dù sao cũng là thủ đô, cơ hội làm việc cùng đãi ngộ muốn so Tây Kinh cũng tốt hơn rất nhiều?"
"Ừm. . . Ngươi cũng biết rõ, ta là một cái luyến người nhà. Không muốn đi làm việc ở xa như vậy." Triệu Thiên Lý nói.
Dương Tiểu Quang gật gật đầu, sau đó lại nói: "Vậy, có mục tiêu gì không? Bệnh viện số một Tây Kinh đang thông báo tuyển dụng ở khu A."
Theo Dương Tiểu Quang, có thể xứng với thiên phú của Triệu Thiên Lý chỉ có thể là bệnh viện tốt nhất ở Tây Kinh.
"Có mục tiêu." Triệu Thiên Lý ngừng lại, lại cười cười nói: "Nếu không phải vậy, ta tới làm gì?"
Dương Tiểu Quang: . . .
Hắn nửa ngày mới phản ứng: " Không lẽ người muốn đến Cửu Châu bệnh viện của chúng ta sao?"
"Không chào đón hả?"
"Đương nhiên là hoan nghênh, thế nhưng mà. . ." Dương Tiểu Quang một mặt hồ nghi: "Ngươi sẽ không phải vì Sở Yên Nhiên nên mới tới chứ?"
Triệu Thiên Lý im lặng: "Ngươi còn không bằng nói ta vì theo đuổi Hạ Hà đi, chí ít còn có chút thuyết pháp. Ta cùng Sở Yên Nhiên cũng không quen biết. Lại nói, theo như lời của người với những người gay mà nói, dù nữ nhân xinh đẹp bao nhiêu, cũng chỉ là một cái bình hoa."
Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi.
Nói thực ra, đến bây giờ hắn cũng không biết rõ giới tính thật của Triệu Thiên Lý.
Lúc này, Sở Yên Nhiên cũng đi tới.
"Sở tổng, giới thiệu một chút, đây là anh em tốt của ta Triệu Thiên Lý, muốn đến bệnh viện chúng ta làm việc." Dương Tiểu Quang nói.
"Ngươi tốt. Cửu Châu bệnh viện rất hoan nghênh ngươi tới làm việc." Sở Yên Nhiên mỉm cười nói.
"Đây là sơ yếu lý lịch của ta." Triệu Thiên Lý lại đem hồ sơ trong tay đưa cho Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên trực tiếp đem sơ yếu lý lịch thu lại, cũng không có mở ra xem mà cười cười nói: "Ta nghe qua toạ đàm của người, cũng tin tưởng thực lực ngươi, sơ yếu lý lịch cũng không cần."
Nói xong, Sở Yên Nhiên lại nhìn xem Dương Tiểu Quang nói: "Dương Tiểu Quang, ngươi cùng ngươi bằng hữu đi thôi. Nơi này giao cho ta tốt."
"Tốt!"
Sau đó Dương Tiểu Quang cùng Triệu Thiên Lý liền rời đi hội trường.
"Chúng ta đi xem Ngụy Sơn đi, con hàng này đang bị cha hắn cấm túc." Dương Tiểu Quang nói.
"Vì sao?"
Dương Tiểu Quang đem chuyện Ngụy Sơn vì truy cầu Sở Yên Nhiên mà bị cấm túc nói ra.
Triệu Thiên Lý trợn mắt một cái nói: "Tên kia chính là một muội khống, nữ nhân gì cũng sẽ không thành tâm theo đuổi, chỉ đi hại đời người khác mà thôi."
"Cho nên hắn phải bị cấm túc . Nhưng mà, chúng ta là huynh đệ của hắn. Lúc này, chúng ta cần phải đi cứu hắn." Dương Tiểu Quang nói.
Triệu Thiên Lý gật gật đầu.
Sau đó, hai người cùng đi đến nhà Ngụy Sơn.
Nhà Ngụy Sơn ở khu phố bình thường, mà nhà hắn cũng không có gì đặc biệt lắm.
Lúc hai người gõ cửa, Ngụy Sơn đang hào hứng chơi game.
"Thiên Lý? Ngươi trở về lúc nào?" Ngụy Sơn nhìn thấy Triệu Thiên Lý cũng một mặt kinh ngạc.
"Hôm nay vừa trở về."
"Đúng, Ngụy Sơn, về sau Thiên Lý liền đến bệnh viện chúng ta làm việc." Dương Tiểu Quang nói.
"Vậy tốt, về sau, ba huynh đệ chúng ta liền ở chung một cái thành thị. Lại thêm Hạ Hà cùng Khai Tâm muội muội. Trừ An Tĩnh, trên cơ bản cũng hồi trở lại Tây Kinh. Quá tốt. Cũng không biết Khai Tâm muội muội lúc nào mới trở lại Tây Kinh? Mấy người chúng ta tụ họp một chút. Cảm giác rất lâu không có cùng một hộp lại." Ngụy Sơn nói.
Mà Dương Tiểu Quang thì nhìn xem Triệu Thiên Lý, nói: "Thiên Lý, ngươi cùng Khai Tâm muội muội đều ở Yên Kinh, ngươi biết lúc nào nàng mới trở lại Tây Kinh không?"
Triệu Thiên Lý xoa xoa tay, biểu lộ có chút xấu hổ: "Ta cũng không biết rõ. Ta làm Nam Cung tức giận, cũng thật lâu chưa liên lạc với ta."