Sở Yên Nhiên lập tức hai tay che quần áo, mặt cảnh giác: "Ngươi muốn làm gì?"
Dương Tiểu Quang trợn mắt: "Ngươi muốn mặc quần áo ướt sao."
Nói xong, Dương Tiểu Quang chỉ vào phòng thay quần áo, nói: "Ngươi trùm khăn tắm trước, ta đi đem ngươi quần áo hong khô. Nơi này hẳn là có hong khô."
"Nha."
Sở Yên Nhiên đi theo sau để thay đồ.
Nàng cởi áo khoác trên người với quần ra, nhưng đối lót ngực cùng đồ lót thì có chút do dự.
Xoắn xuýt một chút, nàng cuối cùng vẫn đem toàn bộ lót ngực cùng đồ lót bị ướt đẫm cởi ra.
Một lúc sau, Sở Yên Nhiên trùm khăn tắm trên người đi ra, nhưng mắt vẫn cảnh giác: "Ngươi không cần nhìn."
Dương Tiểu Quang giang tay ra: "Xin nhờ, đại tỷ. Tất cả mọi người có đứa bé trong người, nói rõ là từng có người ba~ ba~ kinh lịch, cũng không cần đi nhăn nhó như thế."
Khụ khụ!
Sở Yên Nhiên đang bị sặc.
"Ngươi thuyết pháo cái quỷ gì thế?"
"Được rồi, ngươi ngâm trong bồn tắm đi. Ta đi giặt quần áo cho ngươi."
Nói xong, Dương Tiểu Quang liền tiến vào phòng thay quần áo đem quần áo của Sở Yên Nhiên vừa thay lấy ra.
"Dương Tiểu Quang, ngươi không cần loạn. . . Được rồi, được rồi, ngươi đi giặt quần áo đi!"
Dương Tiểu Quang không nói gì, cầm quần áo đi xuống suối nước nóng.
Trở lại phía ngoài phòng xoa bóp, Hồ Điệp cùng trương ngọc vẫn còn ở đó.
"Ở nơi này có hong khô sao? Lão bà của ta quần áo bị ướt, ta hong cho nàng khô một chút." Dương Tiểu Quang nói.
Tim của Hồ Điệp bị xiết chặt, nàng lặng lẽ hít sâu, sau đó mỉm cười nói: "Ngươi, đối với lão bà thật tốt."
Dương Tiểu Quang cười cười nói: "Lão bà ái quốc yêu gia, đây không phải việc thiên kinh địa nghĩa sao?"
"Ừm, ngươi nói đúng." Hồ Điệp dừng một chút, nói: "Ta cũng không biết có hong khô hay không, ngươi đi ra bên ngoài hỏi đi."
"Được."
Nói xong, Dương Tiểu Quang ôm quần áo của Sở Yên Nhiên rời đi.
Hồ Điệp thần sắc vẫn bình tĩnh.
Trương ngọc nhìn Hồ Điệp vài lần, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: "Hồ Điệp, nam nhân này, tương đối lỗ mãng, hắn với Viên Dũng căn bản không cách nào so sánh được. Ngươi không cần bởi vì hắn mà thương tâm."
"Không thể nói như vậy, hắn cũng là một người không tệ, nhưng có thể so với ta, hắn vẫn thích thê tử của hắn hơn." Hồ Điệp bình tĩnh nói.
"Nữ nhân kia sao?" Trương ngọc dừng một chút, thở dài: "Nữ nhân kia thật sự tuyệt sắc, Dương Tiểu Quang không nỡ mất nàng là rất bình thường. Ta đoán chừng kia Dương Tiểu Quang còn ở đó muốn cứu vãn hôn nhân của bọn hắn."
"Ừm." Hồ Điệp không nói gì.
Trương ngọc nhìn Hồ Điệp, nói: "Vậy ngươi chuẩn bị sao bây giờ? Muốn từ bỏ sao?"
Hồ Điệp không có trả lời, chỉ là thản nhiên nói: "Tập trung chú ý chấp hành nhiệm vụ đi."
Trương ngọc cũng không nói thêm.
Một bên khác.
Dương Tiểu Quang thành công tìm được một cái mấy sấy.
Làm ba ba độc thân nhiều năm, Dương Tiểu Quang đối với các loại máy giặt, mấy sấy sử dụng rất thuần thục.
Hắn trước tiên đem quần áo của Sở Yên Nhiên, gồm nội y giặt tay một lần, sau đó hong khô.
Hong khô quần áo sau đó, Dương Tiểu Quang lại tìm đến bàn ủi, đem các bộ y phục ủi lại.
Lúc Dương Tiểu Quang hong khô rồi ủi quần áo xong trở lại suối nước nóng, Sở Yên Nhiên biểu lộ có chút không vừa ý.
"Ngươi đã ủi lại sao?" Sở Yên Nhiên hỏi.
"Đúng vậy. Không cho ủi sao?"
"Không có." Sở Yên Nhiên lấy y phục của mình trong tay của Dương Tiểu Quang, đôi mắt lấp lóe, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mười phút sau, Dương Tiểu Quang với Sở Yên Nhiên từ suối nước nóng đi ra.
"Tiếp theo, hai vị, xin nằm xuống giường để đấm bóp." Hồ Điệp mỉm cười nói.
Dương Tiểu Quang với Sở Yên Nhiên nằm xuống giường để đấm bóp, Hồ Điệp phụ trách xoa bóp cho Dương Tiểu Quang, còn trương ngọc thì phụ trách xoa bóp cho Sở Yên Nhiên.
Hồ Điệp xoa bóp rất chân thành, trong toàn bộ quá trình nàng chưa hề nói một câu, phảng phất ở trong mắt nàng chỉ có chuyện xoa bóp.
Dương Tiểu Quang cảm giác vô cùng dễ chịu, tâm trạng hoàn toàn buông lỏng tình, trong quá trình xoa bóp đã ngủ thiếp đi.
Lâm sàng Sở Yên Nhiên nguyên bản cũng không để ý, nhưng theo thời gian trôi qua, nàng bắt đầu dần dần chú ý tới Hồ Điệp.
"Nữ nhân này, sao cảm giác có chút gì là lạ. Xoa bóp cũng quá chăm chú? Mà vẻ mặt này. . ."
Sở Yên Nhiên càng ngày càng cảm thấy nữ nhân xoa bóp cho Dương Tiểu Quang có chút gì là lạ.
Đúng lúc này, Hồ Điệp đột nhiên quay đầu nhìn Sở Yên Nhiên, mỉm cười nói: "Sở tiểu thư, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Ta ngồi ở trên người lão công của ngươi, đấm bóp cho hắn, ngươi không ăn giấm sao?"
"Ách, cái này. . ."
Sở Yên Nhiên ấp úng.
Lúc này, Hồ Điệp vén tóc trên trán lên cắt ngang trán, nói: "Nếu như bạn trai của ta tới trước mặt vợ của hắn đi ngâm trong bồn tắm xoa bóp, ta khẳng định sẽ ăn dấm."
Sở Yên Nhiên: . . .
"Ngươi là. . ."
Sở Yên Nhiên trong nháy mắt kịp phản ứng.
"Nữ nhân này là Hồ Điệp?"
Vừa nghĩ nếu mình là bạn gái của người ta mà ở ngay dưới mắt cùng với Dương Tiểu Quang cùng ngâm bồn tắm trong một chổ, Sở Yên Nhiên có chút sụp đổ.
"Không phải. Hồ cảnh quan, ta cùng Dương Tiểu Quang tới đây là. . ."
Sở Yên Nhiên nhìn Dương Tiểu Quang ngủ thiếp đi, hơi trầm mặc, sau đó nói: "Chuyện này đều là lỗi của ta, là ta phát hiện sau khi ly hôn sau với Dương Tiểu Quang còn một chút lưu luyến, cho nên mới hẹn Dương Tiểu Quang tới đây."
Chuyện cho tới bây giờ, hết thảy giải thích đều là tái nhợt, Sở Yên Nhiên dứt khoát đem trách nhiệm nhận hết cho mình.
Hồ Điệp nắm chặt lại nắm đấm: "Sở tiểu thư, ngươi không cảm thấy đều này rất quá đáng sao?"
"Thật xin lỗi, ngươi đánh ta, mắng ta, đều có thể." Sở Yên Nhiên bình tĩnh nói.
Hồ Điệp khe khẽ lắc đầu: "Ta sẽ không đánh ngươi, cũng sẽ không mắng ngươi. Nhưng ta xem như thấy rõ người này, chúng ta về sau sẽ không còn là bằng hữu."
Sở Yên Nhiên há to miệng, nhưng cũng không nói tiếp.
Dương Tiểu Quang bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Là cảnh sát đang hành động, bắt mấy tên ma túy." Sở Yên Nhiên ghé sát vào vách trên giường đấm bóp, cảm thấy không cao.
"Ừm? Sở Yên Nhiên, ngươi thế nào? Thân thể không thoải mái sao?" Dương Tiểu Quang mở miệng nói.
"Ai." Sở Yên Nhiên thở dài: "Cảm thấy từ khi gặp nhau sau thì không có gặp được chuyện gì tốt."
"Thế nào?"
Sở Yên Nhiên nhìn Dương Tiểu Quang một chút, nói: "Có biết hôm nay đấm bóp cho ngươi là người nào không?"
"Ai vậy?"
"Bạn gái của ngươi, Hồ Điệp. Nàng bởi vì nhiệm vụ, cần mai phục ở trong thành, cho nên giả trang nữ thợ đấm bóp."
Dương Tiểu Quang: . . .
Một lúc sau, Dương Tiểu Quang khẽ cười khổ: "Nói như vậy, bạn gái của ta lại thất bại?"
"Nàng không muốn lời chia tay với ngươi, ngày mai ngươi không phải phải làm cho nàng vong phu tảo mộ sao? Nếu như ngươi biểu hiện tốt, vẫn có thể có cách vãn hồi mỹ nhân."
Sở Yên Nhiên nói xong, từ trên giường đấm bóp leo xuống, thu dọn quần áo của mình, nói: "Trở về."
Dương Tiểu Quang trừng mắt nhìn, không biết Sở Yên Nhiên xảy ra chuyện gì.
Sở Yên Nhiên đi tới cửa, quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang, nói: "Dương Tiểu Quang, ngươi còn ở chỗ này làm gì? Tiếp tục tìm nữ kỹ thuật viên xoa bóp sao?"
"Ách, không phải."
"Đi, về nhà phóng khói lửa đi."
"Ngươi thật đúng là muốn đi mua thuốc."
"Nói nhảm."
Hai người đi ra, cảnh sát đã bắt quy án được vụ ma túy rồi để đội rút lui.
Trở lại biệt thự sau đó, thấy hai đứa bé không ở đây, các nàng bị Nam Cung Khai Tâm cùng Hạ Hà đưa Nam Cung Khai Tâm đến tiểu viện vùng ngoại thành.
"Chờ đã, ta vào nhà cầm pháo hoa." Sở Yên Nhiên nói.
"Nha."
Một lúc sau, Sở Yên Nhiên từ trong nhà đi ra.
"Pháo hoa."
Dương Tiểu Quang nhìn thấy Sở Yên Nhiên cầm trong tay món đồ vật, đổ mồ hôi.
"Vậy đây là pháo hoa sao?"