Đi Ra Mắt Đi Ba Ba

Chương 134 - Không Có Tên

Sở Yên Nhiên cầm mấy cái diêm ra.

"Ta nói Sở Yên Nhiên, vậy ngươi cũng cần pháo hoa sao? Tiểu hài tử chơi bom khói kỳ thật đều gọi tên này?"

Sở Yên Nhiên trừng mắt, định đốt một cây cây diêm.

"Có sương mù có hỏa hoa, đây không tính là pháo hoa?"

Dương Tiểu Quang: . . .

"Được rồi, cái này miễn cưỡng cũng coi như khói lửa đi. Cho ta một hộp diêm."

Sở Yên Nhiên đưa cho Dương Tiểu Quang một hộp diêm.

Dương Tiểu Quang từ đó lấy ra một cây diêm, sau đó tay trái lấy cây diêm, cho tàn thuốc của cây diêm hướng về phía hộp diêm, sau đó tay phải nhẹ nhàng bắn ra.

Cây diêm xẹt qua cây diêm, nhóm lửa, đồng thời bay về phía xa.

Cây diêm được xoay tròn trên không trung bay múa.

Cây diêm nho nhỏ bị thiêu đốt thành một màu đen như mực dưới bóng đêm tựa như một đóa linh động hỏa diễm tiêu, theo gió chập chờn.

Sở Yên Nhiên lần đầu phát hiện được, cây diêm khói lửa cũng rất đẹp mắt như vậy.

"Cây diêm còn lại có cách chơi như thế nào?" mặt của Sở Yên Nhiên rất hưng phấn.

Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi: "Quả nhiên là đại tiểu thư trong thành. Cái này chúng ta đã chơi chán từ lúc còn là những đứa trẻ ở quê."

Nói xong, Dương Tiểu Quang còn khoe khoang một lần có thể bắn bay năm cái cây diêm, mà ltoàn bộ còn gôm thành nhóm lửa.

Sở Yên Nhiên trừng Dương Tiểu Quang một chút, không lên tiếng.

Trên thực tế, nàng thật đúng là rất ít tiếp xúc với diêm.

Lần này mua diêm cũng chỉ đi ngang qua sạp hàng của một lão bán hỏa Sài thái quá, để đối phương thông cảm, mới mua xong.

Sở Yên Nhiên tựa như tiểu hài lần đầu đạt được món đồ chơi, hưng phấn không thôi.

"Ta thử một chút."

Nàng học tập Dương Tiểu Quang, tay trái cầm một cây diêm gác ở trên hộp diêm, sau đó dùng tay phải bắn bay ra ngoài.

Động tác này nhìn vô cùng đơn giản, nhưng Sở Yên Nhiên tự mình làm thì mới phát hiện, cũng không dễ dàng như vậy.

Nàng liên tục thử ba lần, mặc dù cây diêm cũng bắn bay ra, nhưng không đốt được, tức giận nên miệng của Sở Yên Nhiên phình lên.

Dương Tiểu Quang ở một bên lẳng lặng nhìn, giờ khắc này, trong lòng của hắn rất xúc động.

Trong miệng Sở Yên Nhiên không cường hãn như ngày xưa, giống như là một tiểu nữ đáng yêu.

"Lau! Ta bị đàn bà đanh đá này làm cảm động! Tên yêu nghiệt này."

Lúc này, Sở Yên Nhiên quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang một chút: "Uy, tới dạy ta."

"Gọi lão công."

"Lão cẩu."

Dương Tiểu Quang: . . .

Hắn trợn trắng mắt, sau đó đi vào kế bên Sở Yên Nhiên, sau đó nắm tay trái của Sở Yên Nhiên lên nói: "Lực tay của ngươi quá nhẹ, cây diêm muốn ma sát với hộp diêm để đốt hỏa."

Khóe miệng của Sở Yên Nhiên co quắp lại: "Tại sao ta cảm thấy lời này của ngươi sắc tình như thế?"

"Là ngươi tư tưởng không tốt, cho nên mới liên tưởng đến điều đó." Dương Tiểu Quang dừng một chút, nhẹ nhàng đè tay trái của Sở Yên Nhiên, nói: "Ngươi tiếp tục bắn ra thử một cái đi."

Sở Yên Nhiên nhìn nhìn tay trái của mình 'Bàn tay heo ăn mặn', không lên tiếng.

Sau đó, lực của nàng chú ý tập trung tay phải của mình.

Nàng hít sâu, sau đó tay phải nhẹ nhàng bắn ra, cây diêm nhóm lửa đồng thời cũng bay ra ngoài.

"A! Thành công!"

Sở Yên Nhiên giống như một đứa bé, hưng phấn nhảy dựng lên.

Dương Tiểu Quang ở kế bên, mỉm cười nhìn Sở Yên Nhiên.

"Ừm?" Sở Yên Nhiên quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang một chút: "Làm gì? Muốn buồn nôn sao."

"Ngươi là tiểu yêu tinh hại nước hại dân, ta cũng có bạn gái, ngươi còn để ta gia tốc mà nhảy." Dương Tiểu Quang nửa đùa nửa thật, nửa chân thành nói.

"Cút!" Sở Yên Nhiên gương mặt ửng đỏ, nổi giận nói: "Ai làm gì ngươi? Rõ ràng là tự mình không có định lực!"

Ngoài miệng mặc dù mắng lấy Dương Tiểu Quang, nhưng trong lòng của Sở Yên Nhiên có một chút mùi vị mừng thầm.

Sau đó, nàng đột nhiên nhớ tới lời nói của Hồ Điệp, cảm xúc dần dần trùng xuống.

"Biết con người của ta sao. . ."

Một lúc sau, Sở Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Quang, nói: "Dương Tiểu Quang, ngươi cảm thấy ta hèn hạ sao?"

Dương Tiểu Quang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: "Ta không cảm thấy."

Hắn sau đó lại hỏi ngược lại: "Vậy ngươi cảm thấy ta hèn hạ sao?"

"Ừm."

Dương Tiểu Quang: . . .

"Không phải, Sở Yên Nhiên, ngươi không sáo lộ. Cái này. . ."

Phốc

Sở Yên Nhiên nở nụ cười xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại, mỹ lệ vô song.

Lúc ở cùng Dương Tiểu Quang, luôn luôn vui vẻ hơn là thương tâm.

Nàng thoáng ngẩng đầu, trong lòng tâm tình tiêu cực đã quét sạch, nàng nhìn tinh không, đột nhiên lớn tiếng nói: "Dương Tiểu Quang, lão nương cám ơn ngươi!"

Dương Tiểu Quang đổ mồ hôi.

Nhưng mà, hắn cũng nhìn ra nội tâm của Sở Yên Nhiên có cảm xúc cần phát tiết, cho nên cũng không nói gì.

Rống xong vào cuống họng sau đó, Sở Yên Nhiên hoàn toàn khôi phục tinh thần.

Nàng đứng lên, duỗi lưng ra mệt mỏi: "Đi ngủ đi."

Đi vài bước sau đó, Sở Yên Nhiên lại quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang: "Dương Tiểu Quang, ngươi đêm nay ngủ ở đây sao?"

"Ta sẽ ngủ sát vách."

Sở Yên Nhiên do dự một chút, nói: "Nếu không, ngươi ngủ ở gian phòng của Thi Kỳ đi. Đêm nay Thi Kỳ không ở nhà, căn phòng lớn như thế, ta có chút hoảng."

Dương Tiểu Quang cười cười: "Được."

"Vậy ngươi đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn cùng bạn gái của ngươi đi tảo mộ."

"Biết rồi."

Sở Yên Nhiên không nói thêm gì, sau đó vào phòng.

Dương Tiểu Quang vẫn như cũ ngồi ở trên ghế dài trong sân.

Hắn nằm tại trên ghế dài, ngắm nhìn tinh không, trầm mặc không nói, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Sau một lúc lâu, Dương Tiểu Quang lúc này mới đứng dậy vào phòng.

Muốn tiến vào gian phòng của Sở Thi Kỳ, cần đi qua cửa phòng của Sở Yên Nhiên.

Đèn trong gian phòng của Sở Yên Nhiên đã tắt.

Dương Tiểu Quang đến cửa ra vào của Sở Yên Nhiên thì dừng lại mấy giây, sau đó cất bước rời đi, đi đến gian phòng của Sở Thi Kỳ, cũng rất nhanh ngủ thiếp đi.

Nhưng mà, Sở Yên Nhiên không có ngủ.

Nàng nằm trên giường lật qua lật lại ngủ không được.

Đúng lúc này, điện thoại di động của nàng đèn lóe lên.

Sở Yên Nhiên cầm điện thoại di động lên.

Là bạn gái thân thiết của mình Ngụy Tịch Nguyệt phát Wechat tới.

"Yên Nhiên, đã ngủ chưa?"

"Không có."

"Ta ngủ không được, kiếm tâm sự chứ sao." Ngụy Tịch Nguyệt nói.

"Tốt, dù sao ta cũng ngủ không được."

Hai người vẫn là trời nam biển bắc trò chuyện, nhưng hai người nói chuyện phiếm chủ đề rất lan tỏa.

Sau đó, lúc này, Ngụy Tịch Nguyệt đột nhiên hỏi: "Dương Tiểu Quang bây giờ thế nào?"

Trong lòng của Sở Yên Nhiên lướt qua một tia dị dạng, nàng trầm ngâm một chút, nói: "Thế nào? Ngươi không phải còn cảm giác với Dương Tiểu Quang sao? Nhưng cũng không phù hợp yêu đương với ngươi."

"Ta không biết. Chỉ là, sau khi chia tay với Dương Tiểu Quang, ta không còn cách nào có cảm giác với nam nhân khác. Ta có phải bị nguyền rủa rồi hay không?" Ngụy Tịch Nguyệt nói.

"Sự việc này, ngươi hỏi ta. . ."

Lúc này, Ngụy Tịch Nguyệt đột nhiên nói: "Yên Nhiên, ngươi là lão bản của Dương Tiểu Quang. Ta muốn giúp cho ngươi thắt lại cái dây này, được không? Ta biết, cuối cùng có phải Dương Tiểu Quang làm cho ta mất đi khả năng yêu đương hay không."

Sở Yên Nhiên: . . .

Một lúc sau, Sở Yên Nhiên mới trả lời: "Tịch Nguyệt, ngươi không rõ. Dương Tiểu Quang hiện tại đã có bạn gái, là một nữ cảnh sát."

"Là như vậy."

Cuộc nói chuyện của hai người bạn gái thân thiết lâm vào đình trệ.

Bình Luận (0)
Comment