Sở Yên Nhiên trong nháy mắt giật mình, một mặt cảnh giác: "Không thiếu!"
"Không, ngươi chắc chắn thiếu."
"Lão nương không thiếu!"
"Ngươi thiếu!"
Hai cha con Dương Tiểu Quang một mặt mộng bức nhìn mẫu nữ Sở Yên Nhiên.
Sở Yên Nhiên một trận phát điên, nàng mặt đen lại nói: "Sở Thi Kỳ, ta nói một lần cuối cùng: Ta không thiếu thư ký!"
Sở Thi Kỳ lập tức bày ra một mặt ủy khuất, tư thế sắp rơi lệ.
"Hừ. Mặc kệ người khóc, lão nương nếu nháy mắt một cái, coi như ta thua."
Sở Yên Nhiên cảm thấy mình có cần phải dạy dỗ Sở Thi Kỳ một chút.
Từ khi gặp Dương Đóa Đóa, trong lòng Sở Yên Nhiên liền kiên quyết.
"Ta chỉ muốn một cái nữ nhi nhu thuận, chẳng lẽ khó khăn như thế sao?"
Oa
Sở Thi Kỳ oa oa khóc lớn.
Ba giây sau, Sở Yên Nhiên vẫn có thể nhịn xuống.
Nhưng mười giây sau, Sở Yên Nhiên liền bỏ vũ khí đầu hàng.
"OK, OK. Ta đột nhiên nhớ tới, ta hiện tại xác thực cần một người bí thư."
Sở Thi Kỳ lập tức nín khóc mỉm cười: "Vậy ngươi cảm thấy tiểu Quang thúc thúc thế nào?"
Sở Yên Nhiên vừa muốn cự tuyệt, Sở Thi Kỳ đã bày ra tư thế tấn công.
Sở Yên Nhiên lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ta cảm thấy ta chắc chắn nuôi nhầm nữ nhi của người khác"
Chỉnh đốn cảm xúc, Sở Yên Nhiên ho nhẹ hai tiếng, sau đó nói: "Thi Kỳ, người cũng cần phải làm công việc ưa thích, tiểu Quang thúc thúc ưa thích làm bảo an, ngươi cưỡng ép để hắn đi làm thư ký, hắn cũng rất thống khổ."
Nói xong, Sở Yên Nhiên quay đầu nhìn Dương Tiểu Quang, mỉm cười: "Ngươi nói có đúng hay không Tiểu Quang đồng chí."
Sở Yên Nhiên rõ ràng là muốn để Dương Tiểu Quang tự mình cự tuyệt, dạng này Sở Thi Kỳ cũng không thể nói gì.
Ai ngờ Dương Tiểu Quang sờ lên cằm, nghiêm mặt nói: "Không, Sở tổng, ta là một người ưa thích khiêu chiến. Mặc dù ta tạm thời không cách nào đảm công việc thư ký của chủ tịch, nhưng ta nguyện ý đi nếm thử."
Sở Yên Nhiên: . . .
Không phải Dương Tiểu Quang ham việc lớn, hắn chỉ muốn một công việc cao cao một chút để Đóa Đóa không thất vọng.
Mà bảo an thời gian làm việc quá cố định, hắn cũng không có cách nào làm kiêm chức.
Đây chính là lý do của hắn.
Không có tiền thì làm sao 'Giàu nuôi con gái' chứ ?
Sở Thi Kỳ lập tức nói: "A! Vậy liền quyết định như vậy. Mẹ, ngươi thật tốt, ta yêu ngươi nhất."
Nói xong, Sở Thi Kỳ còn hôn trên má Sở Yên Nhiên một cái.
Dương Tiểu Quang nhìn xem Dương Đóa Đóa, nói: "Đóa Đóa, nhanh cảm tạ a di Yên Nhiên đi."
Dương Đóa Đóa đi tới trước mặt Sở Yên Nhiên, đầu tiên là khom người bái thật thấp, sau đó nói: "Cảm ơn a di Yên Nhiên."
Sở Yên Nhiên nguyên bản một bụng lửa giận, nhưng nghe Dương Đóa Đóa nói một câu, lập tức lửa giận tắt hết.
Lúc này, Dương Đóa Đóa lại rụt rè nói: "a di, ta có thể hôn một cái trên má người sao?"
Sở Yên Nhiên đầu tiên sững sờ, sau đó lập tức đại hỉ: "Đương nhiên, đương nhiên có thể."
Sau đó Dương Đóa Đóa đi qua, cũng nhẹ nhàng hôn lên má Sở Yên Nhiên một cái.
Sở Yên Nhiên bị Dương Đóa Đóa triệt để manh hóa.
"Quá. . . Quá đáng yêu. Trên thế giới này tại sao có thể có nữ nhi đáng yêu như thế! Ô ô, Dương Tiểu Quang hỗn đản này có tài đức gì a, vậy mà có thể có được như thế một cái áo bông nhỏ ấm áp!"
Sở Yên Nhiên nổi lên ước ao ghen tỵ với Dương Tiểu Quang.
Nàng quay đầu hung hăng trừng Dương Tiểu Quang một chút: "Dương Tiểu Quang, ngươi về sau dám khi dễ Đóa Đóa, ta nhất định đem ngươi khai trừ!"
"Điểm ấy không cần ngươi nhắc nhở. Ta tìm vợ, yêu cầu thứ nhất chính là nhất định phải đối tốt với con gái của ta." Dương Tiểu Quang nói.
Nghĩ đến việc Dương Tiểu Quang tìm mẹ kế cho Dương Đóa Đóa, Sở Yên Nhiên trong lòng bỗng nhiên có một tia không thoải mái.
Đương nhiên, cái này một tia không thoải mái không phải bởi vì Dương Tiểu Quang, mà là bởi vì Dương Đóa Đóa.
Nàng ẩn ẩn có chút mâu thuẫn.
"Ai, ta chắc chắn là lo chuyện bao đồng rồi." Sở Yên Nhiên lắc lắc đầu, thanh trừ tạp niệm trong đầu.
Dương Tiểu Quang tự nhiên không biết Sở Yên Nhiên đang nghĩ gì, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nói: "Đúng, Thi Kỳ đang ở nhà trẻ nào?"
" Nhà trẻ Tây Nhã, chúng ta mới vừa nộp tiền báo danh, ngày mai mới lên khóa . Bất quá, học kỳ này sắp kết thúc. Hiệu trưởng nói, thời gian còn lại sẽ không thu học phí của chúng ta." Sở Yên Nhiên nói.
Dương Tiểu Quang nghe xong, khóe miệng mãnh liệt giật một cái.
Hắn biết nhà trẻ này, danh xưng là nhà trẻ dành cho quý tộc ở Tây Kinh, học phí hàng năm cao tới 15 vạn.
Trước đây Dương Tiểu Quang mới bắt đầu thực hiện kế hoạch "Giàu nuôi con gái" hắn cũng đi tìm những nhà trẻ tốt nhất ở Tây Kinh.
Mà trong đó, nhà trẻ xếp hạng thứ nhất chính là nhà trẻ Tây Nhã kia.
Nhưng khi nhìn thấy một năm 15 vạn học phí, mà yêu cầu thân phận cũng cực cao, dọa Dương Tiểu Quang lập tức từ bỏ.
Mặc dù Dương Tiểu Quang lòng cao hơn trời, nhưng hiện thực trói buộc, cuối cùng vẫn cho Đóa Đóa tuyển một nhà trẻ trung cấp.
Một năm học phí 3 vạn, mặc dù cũng hơi cao, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận.
Học sinh cũng đều là giai cấp tư sản, quan hệ cũng không tính quá chênh lệch.
Nhưng cùng nhà trẻ Tây Nhã so sánh, vậy chênh lệch rất xa.
Chuyện này để Dương Tiểu Quang đối với cấp độ phân chia hiểu rõ trong lòng.
"Đúng, Yên Nhiên a di." Lúc này, Dương Đóa Đóa lại nói: "Ta nghe Tiểu Thất nói, nàng mới đến Tây Kinh không bao lâu, còn không có vào lớp huấn luyện. Có thể để cho Tiểu Thất đế trường của ta học dương cầm không? Tiểu Thất nếu không được, ta có thể dạy nàng. Ta đang học lớp trung cấp đó!"
Dương Đóa Đóa đối với hiểu biết của mình về dương cầm rất kiêu ngạo.
Kỳ thật nàng cũng không phải là đứa bé rất thích kiêu ngạo.
Đều là bị cha nàng thổi phồng ra.
Dương Tiểu Quang gặp người liền khen Dương Đóa Đóa có thiên phú dương cầm.
Thời gian lâu dài, nàng vốn chính mù quáng sùng bái cha nàng, dần dần cũng tin mình là một tên thiên tài dương cầm.
Sở Yên Nhiên nhịn không được cười lên, bị biểu lộ của Dương Đóa Đóa chọc cười.
Nàng đương nhiên biết trình độ của nữ nhi, nói thật, lớp huấn luyện bình thường, người có thể dạy nàng đánh dương cầm, cũng không nhiều.
Sở Yên Nhiên cũng đã cho Sở Thi Kỳ tìm một lớp huấn luyện dương cầm cao cấp, các nàng không thu học viên có trình độ thấp, Dương Đóa Đóa căn bản là không thể nào vào được.
Bọn hắn chỉ dạy những học viên tinh phẩm.
Cái này rất phù hợp với lý niệm giáo dục của Sở Yên Nhiên.
Nàng cơ bản đã xác định được đối tượng, chỉ là chưa đi xin học cho Thi Kỳ.
Sở Yên Nhiên cũng biết chỗ huấn luyện kia của Dương Đóa Đóa.
Dựa theo lý niệm của nàng, tuyệt đối sẽ không để Sở Thi Kỳ đi loại trường học kia.
Nhưng mà, nhìn xem Dương Đóa Đóa một mặt chờ mong, Sở Yên Nhiên không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.
Nhìn thấy Sở Yên Nhiên gật đầu, Sở Thi Kỳ một mực đang quan sát bên cạnh lập tức hoan hô lên.
"Mẹ, xế chiều chúng ta lập tức đi báo danh nha?" Sở Thi Kỳ kích động nói.
"Ách, buổi chiều ta còn có việc, tạm thời để ngày khác đi?" Sở Yên Nhiên nói.
"Để ta thay Tiểu Thất báo danh cho, dù sao buổi chiều ta cũng phải đưa Đóa Đóa đi học." Dương Tiểu Quang nói.
Sở Yên Nhiên ngẫm lại, sau đó gật gật đầu: "Được."
"Vậy chúng ta thêm cái Wechat? Thuận tiện liên hệ."
Sở Yên Nhiên nhìn Dương Tiểu Quang một chút, khóe miệng giật nhẹ, không có lên tiếng.
Mặc dù nàng cực kỳ không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn thêm Wechat của Dương Tiểu Quang.
"Cần bao nhiêu phí báo danh, ngươi nói với ta, ta chuyển khoản cho người."
"Được."
Sở Yên Nhiên nhìn xem thời gian, sau đó nói: "Ta đi nhà vệ sinh một chút."
Nói xong, Sở Yên Nhiên liền đứng dậy đi phòng vệ sinh.
Sau đó, nửa giờ, Sở Yên Nhiên vẫn không ra, Dương Tiểu Quang đi vào cửa phòng vệ sinh, yếu ớt nói: "Cái kia, Sở tổng, ngươi ở bên trong còn tốt chứ?"