Trong phòng vệ sinh không có trả lời.
Một lát sau, Sở Yên Nhiên một đầu đầy mồ hôi mở cửa ra.
Nàng lau lau mồ hôi trên trán, một mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Bồn cầu bị tắc rồi !"
Dương Tiểu Quang: . . .
Bị Dương Tiểu Quang dùng một ánh mắt vi diệu nhìn mình Sở Yên Nhiên biểu lộ bình tĩnh dần dần tan rã.
"Dương Tiểu Quang, ngươi đừng hiểu lầm! Ta chỉ không cẩn thận làm băng vệ sinh rơi vào bên trong, nên băng vệ sinh mới làm tắc bồn cầu, không phải xxx làm tắc bồn cầu đâu!" Sở Yên Nhiên lập tức tranh thủ thời gian giải thích.
"A, thì ra là vậy." Dương Tiểu Quang gật gật đầu: "Không cần để ý. Băng vệ sinh của Hạ Hà cũng hay làm tắc bồn cầu. Giao cho ta xử lý là được, việc này là chuyên môn của ta rồi."
"Sau đó. . ." Sở Yên Nhiên một mặt tối: "Trên đời cũng có việc vi diệu như vậy ?"
Để Sở Yên Nhiên cảm thấy vi diệu chính là, Dương Tiểu Quang lại nói băng vệ sinh của Hạ Hà làm tắc bồn cầu mấy lần.
Điều này sao có thể?
Xác xuất băng vệ sinh làm tắc bồn cầu rất thấp, làm sao có thể phát sinh nhiều lần được?
"Ừm?"
Lúc này, Sở Yên Nhiên đột nhiên như hiểu rõ điều gì đó.
Khóe miệng hơi giật, thầm nghĩ trong lòng: " Hạ Hà sẽ không phải là cố ý dùng băng vệ sinh làm tắc bồn cầu, ám chỉ với Dương Tiểu Quang, hôm nay là ngày an toàn của nàng ? Quá to gan ! Nhưng mà, ngươi ám chỉ vi diệu như vậy, dùng loại đầu gỗ như Dương Tiểu Quang hiểu được ý của người mới lạ."
Sở Yên Nhiên chỉnh đốn cảm xúc, sau đó nhìn thời gian, lại nói: "Đã như vậy, việc còn lại giao cho người, ta đi làm. Còn nữa, không cho phép người đem chuyện này nói cho người khác biết."
Dương Tiểu Quang bày tư thế OK: "Sở tổng, ta làm việc, ngài yên tâm. Chuyện này cứ giao cho ta là được !"
Sở Yên Nhiên: . . .
Nàng xem như phát hiện, mặc dù nắm đấm của nàng rất lợi hại, nhưng công phu mồm mép lại hoàn toàn không bằng Dương Tiểu Quang.
Lúc này, Dương Tiểu Quang lại một mặt quan thầm nghĩ: "Sở tổng, trong lúc 'nghỉ lễ', phải chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá mức."
Khục!
Sở Yên Nhiên mặt đen lại, không dám tiếp tục ở lại đây, lập tức quay đầu chạy.
Mấy phút sau, Dương Tiểu Quang giải quyết vấn đề bồn cầu xong liền quay lại phòng khách.
Phòng khách rất yên tĩnh, Dương Đóa Đóa cùng Sở Thi Kỳ ghé vào một chỗ ngủ.
Dương Tiểu Quang rón rén đi qua, ngồi ở sa lon đối diện lẳng lặng nhìn hai tiểu la lỵ này ngủ.
Trong đầu Dương Tiểu Quang đột nhiên nhảy ra một cái suy nghĩ: "Nếu như Đóa Đóa cùng Thi Kỳ làm người một nhà, hình như cũng không tệ a."
Bất quá, sau đó ý nghĩ này liền bị Dương Tiểu Quang bác bỏ.
Dương Đóa Đóa cùng Sở Thi Kỳ ở chung một nhà, cũng liền mang ý nghĩa Dương Tiểu Quang phải kết hôn với Sở Yên Nhiên.
Mà chuyện này với Dương Tiểu Quang cũng không phải là chuyện tốt gì.
Mặc dù Sở Yên Nhiên vô cùng xinh đẹp, nhưng nữ nhân này quá bạo lực!
"Ta vẫn nên tìm một nữ nhân ôn nhu là được."
Dương Tiểu Quang nhớ tới một lần kém chút là nắm tay một cái ôn như thiếu phụ, khiến trong lòng có chút tiếc nuối.
Hắn trước đây đứa bé của đối pương, cũng là một cái tiểu nữ hài vô cùng đáng yêu.
Thế nhưng Dương Tiểu Quang luôn cảm thấy có một loại cảm giác xa cách.
Nhưng hắn đối với Sở Thi Kỳ lại không có cảm giác này.
Rất kỳ quái.
Dương Tiểu Quang cứ như vậy lẳng lặng nhìn xem hai cái tiểu la lỵ đang ngủ say, một lát sau, hắn mới đứng dậy vào nhà cầm quần bơi, lại một lần nữa ngâm trong bể bơi.
Hạt châu kia chắn chắn không phải phàm vật nhưng Dương Tiểu Quang cũng không biết làm sao mới có thể tận lực sử dụng nó. Hiện tại cũng chỉ biết viên hạt châu này có thể hút nước, mà còn có thể hấp thu không ngừng.
Dương Tiểu Quang cũng không biết, cứ để cho hạt châu hút nước như thế này cuối cùng sẽ sảy ra chuyện gì.
Nhưng Dương Tiểu Quang vẫn lựa chọn mạo hiểm đi thử. Không có người nào muốn cả đời làm cá ướp muối.
Đây là Dương Tiểu Quang cơ hội duy nhất của hắn, không thử thì sẽ không còn cơ hội nào khác!
Ngâm trong hồ bơi tới hai giờ chiều, Dương Tiểu Quang mới từ từ đi lên.
Trong phòng khách, hai cái tiểu la lỵ vẫn còn đang ngủ.
Dương Tiểu Quang lên lầu thay quần áo, một lần nữa đi xuống.
"Uy, hai vị tiểu mỹ nữ, chúng ta có thể xuất phát." Dương Tiểu Quang hai tay xoa xoa mặt của các nàng, đem hai cái la lỵ vò tỉnh.
"Chúng ta đi nhanh một chút a, sắp trễ rồi."
"Tốt!" Sở Thi Kỳ theo trong mơ hồ tỉnh dậy, lập tức phấn khởi: "Lớp huấn luyện a, quá chờ mong rồi!"
Dương Đóa Đóa nói: "Tiểu Thất, ngươi thích đánh dương cầm sao?"
"Không phải. Ta chỉ muốn theo ngươi học đánh dương cầm." Sở Thi Kỳ nói.
"Nha. Thế nhưng mà, ta đang học lớp trung cấp, làm sao bây giờ ?" Dương Đóa Đóa ngừng lại, lại tự nhủ: "Đến lúc đó ta đi xin lão sư, để ngươi cũng tới trung cấp lớp."
"Ừm!"
Dương Tiểu Quang sau đó mang theo hai cái la lỵ thẳng đến trung tâm huấn luyện dương cầm.
Đi vào trước trong lớp, Dương Tiểu Quang cười cười nói: "Ta kéo một cái học viên mới cho các người."
Nhân viên lễ tân nghe xong, mặt mày hớn hở: "Được. Là bằng hữu nào?"
"Đây là bằng hữu của nữ nhi ta, gọi Sở Thi Kỳ." Dương Tiểu Quang giới thiệu nói.
Dương Đóa Đóa cũng nói một câu: "Ta muốn để Tiểu Thất cùng học lớp trung cấp."
Lễ tân còn chưa mở miệng, gia trưởng của một đứa bé bên cạnh đã nói: "Học viên lớp trung cấp đã đủ nhiều."
Dương Tiểu Quang quay đầu xem nữ nhân kia.
Nữ nhân đại khái hơn ba mươi tuổi, trang điểm cả một lớp dày.
Dương Tiểu Quang nhíu mày: "Có quan hệ với ngươi sao?"
"Đương nhiên có quan hệ. Nữ nhi của ta cũng học lớp trung cấp. Thêm một người đi vào, vậy liền mất một phần tài nguyên. Ta hàng năm giao hơn ba vạn tiền học phí, lại không thể hưởng thụ cơ hội luyện đàn tốt, ngươi nói xem có quan hệ hay không?"
Nữ nhân này không biết là mãn kinh sớm, hay là bị lão công bỏ, tâm tình nhìn rất kém cỏi.
Nhân viên lễ tân nhìn nữ nhân kia một chút, lại nhìn Dương Tiểu Quang nói: "Cha Đóa Đóa, vẫn nên để đứa bé theo lớp sơ cấp học đi. Đột nhiên lên lớp trung cấp, nàng cũng theo không kịp."
Sở Thi Kỳ thì quơ quơ cánh tay Dương Tiểu Quang, nhỏ giọng nói: "Ta chỉ muốn học lớp trung cấp."
"A!" Lúc này, người nữ phụ kia lại cười lạnh một tiếng: "Thật sự là tùy hứng. Ngươi cho rằng đây là địa phương gì? Ở nhà người tùy hứng, nhưng tới đây còn dám tùy hứng?"
"Ngươi ngậm miệng!" Dương Tiểu Quang quát nữ nhân kia một tiếng, lại nhìn nữ lễ tân: "Làm sao mới có thể lên lớp trung cấp?"
Lễ tân vẫn chưa kịp mở miệng, nữ phụ lại lên tiếng: "Thực hiện khảo hạch! Nếu như nha đầu này thật có trình độ trung cấp, ta lập tức ngậm miệng. Nếu như không có, vậy liền thành thành thật thật lăn tới lớp sơ cấp."
"Thao!" Dương Tiểu Quang giận dữ: "Ngươi để ai lăn? ! Ngươi có bị bệnh không?"
Nếu như người của trung tâm huấn luyện kéo Dương Tiểu Quang, hắn đã xông lên đánh nữ phụ kia tới bời.
Mà bây giờ người quây xem ngày càng nhiều.
Lúc này, Sở Thi Kỳ đi lên trước mặt nữ phụ kia.
Nàng lạnh lùng nhìn nữ phụ, không nói gì.
Bị một đứa bé bốn tuổi lạnh lùng nhìn, mặt nữ phụ kia cũng rất khó coi.
"Tuổi còn nhỏ cứ như vậy đã vênh váo hung hăng, lớn lên sẽ như thế nào?"
Nàng nói xong quay đầu một nữ hài, nói: "Văn Văn, tới biểu diễn một chút, để nàng nhìn xem trình độ của lớp trung cấp."
"Vâng ạ!"
Vừa vặn, cô bé kia tay ôm dương cầm sau đó đánh một khúc « hai cái lão hổ ».
Mặc dù chỉ là một khúc đơn giản, nhưng cô gái này đánh cũng rất hay.
Gia trưởng của một số đứa bé lớp sơ cấp vô cùng hâm mộ.
"Đánh thật là dễ nghe."
"Đúng vậy, nữ nhi nhà ta học nửa năm, đánh « hai cái lão hổ » vẫn loạn thất bát tao, nghe không ra giai điệu gì."
Nghe người bên ngoài nghị luận, nữ phụ kia lộ vẻ đắc ý.
Nàng nhìn Dương Tiểu Quang: "Uy, đến lượt các ngươi ra sân."
Bị nhiều người như vậy nhìn xem, Dương Tiểu Quang cũng đành đâm lao phải theo lao.
Mà lúc này, Sở Thi Kỳ đi tới bộ dương cầm kia, cũng ngồi xuống. . .