Một nhân viên của trung tâm huấn luyện đi tới: "Bằng hữu nhỏ, ngươi chuẩn bị đánh bài gì? Cần huấn luyện đánh dương cầm cơ bản không?"
"Không cần." Sở Thi Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, nàng lại nhìn dương cầm dương cầm.
Hít sâu, sau đó tay khẽ động, một khúc dương cầm theo tay nàng chảy ra.
Nhóm lão sư bên ngoài vừa nghe đã trợn mắt hốc mồm.
« ánh trăng »!
Sở Thi Kỳ đánh lại là Beethoven « ánh trăng »
Beethoven « ánh trăng », đây chính là danh khúc thế giới, mà độ khó cũng không phải dạng bình thường!
Sở Thi Kỳ, chỉ mới bốn tuổi a!
"Nàng chắc chỉ đánh một đoạn mở đầu thôi." Có giáo viên thầm nghĩ.
nhưng giai điệu vẫn còn tiếp tục.
Đến cuối cùng, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Lúc này, có tiếng vỗ tay vang lên.
Lại là Dương Đóa Đóa dẫn đầu phản ứng.
Nàng một bên phồng lên bàn tay, một bên nhìn Dương Tiểu Quang nói: "Ba ba, Thi Kỳ đánh rất giỏi a? Cảm giác cùng trình độ của ta không sai biệt lắm."
Dương Tiểu Quang khóe miệng hơi kéo xuống.
Cái nữ nhi ngốc của mình xem ra hoàn toàn không ý thức được tài nghệ của Sở Thi Kỳ a.
Hắn mặc dù không hiểu dương cầm, nhưng xem những người khác, nhất là mấy cái giáo viên, Dương Tiểu Quang cũng đoán được, trình độ đánh dương cầm của Sở Thi Kỳ có thể miểu sát Dương Đóa Đóa.
Nữ phụ lúc nãy trào phúng Sở Thi Kỳ bây giờ cũng trung thực, nàng ho khan hai tiếng nói: "Không nghĩ tới vẫn có chút tài năng, nhưng loại trình độ này thật có thể tiến vào trung cấp lớp sao?"
Vừa dứt lời, một giáo viên quay đầu trừng nàng một chút, sau đó nàng lại quay đầu nhìn Sở Thi Kỳ, trong mắt nổi lên ôn hòa: "Mạo muội hỏi một chút, bằng hữu nhỏ, ngươi gọi là Sở Thi Kỳ đúng không?"
Sở Thi Kỳ có chút kinh ngạc: "Đúng. Ngươi biết ta sao?"
"Ngạch, tự nhiên là không biết. Nhưng mà, lúc ta ở Yến Kinh từng xem người biểu diễn tấu hội một lần."
Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
"Diễn tấu hội? Tài năng lớn như vậy ?"
Liền Dương Tiểu Quang cũng giật mình.
Hắn đoán được, loại bạch phú mỹ như Sở Thi Kỳ chắc chắn học qua lớp huấn luyện dương cầm.
Thậm chí có thể nói, trong xã hội thượng lưu, dương cầm đã thành kỹ năng thiết yếu của nữ hài tử.
Nhưng muốn nói ba tuổi liền đã bắt đầu diễn tấu, cái này hơi quá cường điệu.
"A, đây chẳng qua là một trận công ích, mẹ bày ra mà thôi." Sở Thi Kỳ nói.
Giáo viên dạy dương cầm cười cười: "Ngươi quá khiêm tốn, ta lúc ấy cũng trong khán phòng, thật rất rung động. Ta cũng không tin tưởng, kia là do một đứa bé ba tuổi đánh dương cầm."
Nhưng mà, Sở Thi Kỳ giống như cũng không để ý, nàng nhìn giáo viên lại nói: "Lão sư, ta có thể vào lớp trung cấp không?"
"Ây. . ." Giáo viên kia gãi gãi đầu, thoáng biểu lộ xấu hổ: "Nói thật, trình độ của người đã theo kịp chúng ta, cho nên chúng ta không có gì dạy ngươi."
"Không, ta rất muốn tham gia." Sở Thi Kỳ ngừng lại, nhìn Dương Tiểu Quang một chút, đột nhiên lại nói: " Hơn nữa, ta cũng có thể kiêm chức làm giáo viên . Bất quá, ta là trẻ vị thành niên, cho nên cần sự đồng ý của gia trưởng."
Giáo viên nghe xong, hai mắt tỏa sáng.
"Tốt, đề nghị này rất thú vị!" Nàng ngừng lại, nhìn Dương Tiểu Quang, biểu lộ có chút chần chờ: "Hắn là gia trưởng của người ?"
"Không sai. Thu nhập của ta gửi lên ngân hàng của hắn là được."
Nói xong, Sở Thi Kỳ lại chạy đến bên người Dương Tiểu Quang, nhỏ giọng nói: "Quang thúc thúc, đây là tiền riêng của ta, ngươi tuyệt đối đừng nói cho mẹ ta nha."
Dương Tiểu Quang nhịn không được cười lên.
"Tiểu nha đầu này cũng quá tinh quái đi!"
Chờ đám người lấy lại tinh thần, nữ phụ lúc nãy đã biến mất.
Nói tóm lại, mặc dù kinh lịch một trận phong ba, nhưng cuối cùng vẫn được giải quyết tốt đẹp.
Chờ Sở Thi Kỳ cùng Dương Đóa Đóa tiến vào phòng học, Dương Tiểu Quang liền rời đi trung tâm huấn luyện.
"Về bệnh viện xem một chút, cũng không biết Sở Yên Nhiên tuyên cáo bổ nhiệm mình hay không?"
Nơi này cách bệnh viện cũng quá xa, cho nên Dương Tiểu Quang quyết định đi bộ qua.
Trên đường phải đi qua một cây cầu, tên là Thái Thản.
Cây cầu kia có nhiều công năng, tập trung vận chuyển, du lịch ngắm cảnh làm một thể.
Trong du lịch, có thả dây thừng đang rất được mọi người yêu thích.
Giờ phút này, một nữ tính đứng bên cầu, mặc quần áo màu đen, trên thân buộc dây thừng, đang chuẩn bị nhảy cầu, nhưng nàn giống như đang rất sợ hãi.
Nhìn thấy tướng mạo nữ nhân này, Dương Tiểu Quang không khỏi khóe miệng co quắpạ.
Người này cũng coi một người quen đi, lúc trước hẹn hò, song bào thai của Ngụy Sơn, Ngụy Tịch Nguyệt.
Bất quá, Dương Tiểu Quang cũng thừa nhận, nữ nhân này rất xinh đẹp, mà ngực lại rất lớn.
Trước đó hắn cảm thấy có C, nhưng bây giờ xem, tự mình phỏng đoán vẫn là chưa đủ.
Nữ nhân này sợ là D!