Đi Ra Mắt Đi Ba Ba

Chương 48 - Hẹn Hò Cùng Cô Giáo Tô

Lúc này, Dương Tiểu Quang phát hiện có vài đạo ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn.

Hắn hơi quay đầu, đối phương liền quay đầu đi.

Nhưng Dương Tiểu Quang vẫn phát hiện đối phương.

Một bàn ăn cách mình hai ba mét, đang ngồi bốn năm người, ba người trẻ tuổi cùng hai người phụ nữ trung niên.

"Cô giáo Tô, bên kia là?" Dương Tiểu Quang nhỏ giọng nói.

Gương mặt Tô Uyển Nhi hơi chuyển thành ửng đỏ: "Là dì ta mẹ cùng biểu tỷ. Việc này mẹ ta biết rõ, nên nàng để các nàng tới, nói là thay ta kiểm định."

"Vậy ngươi hi vọng các nàng ở chỗ này sao?" Dương Tiểu Quang lại nói.

"Làm sao lại có thể hi vọng như thế? Bị các nàng nhìn chằm chằm, ta dù ngồi cũng không yên." Tô Uyển Nhi bất đắc dĩ nói.

Dương Tiểu Quang đột nhiên cười cười, sau đó nói: "Chúng ta ra ngoài đi?"

"A? Ra ngoài?"

"Ừm. Ai nói đi ra mắt nhất định phải ở trong tiệm cơm?" Dương Tiểu Quang nói.

"Vậy cũng được." Tô Uyển Nhi ngừng lại một chút, lại nói: "Chúng ta đi thôi."

Sau đó, hai người liền cùng nhau rời đi tiệm cơm.

Mà lúc ra ngoài, cũng không gặp thân ảnh của bọn Hạ Hà, cái này lại để cho Dương Tiểu Quang sinh nghi trong lòng.

Hắn nghĩ, loại này rất không phù hợp với tính cách của bọn họ.

Dương Tiểu Quang đưa tay sờ xoạn toàn thân, sau đó phát hiện một thứ.

"Ta đã biết rồi!"

Dương Tiểu Quang vốn muốn tiện tay vứt đi máy nghe trộm, nhưng đột nhiên thay đổi ý nghĩ.

(Ta không biết bên Trung nó giàu không chứ đầu tư hẳn một máy nghe lén để nghe trộm người ta hẹn hò thì bút này vẽ quá tay rồi . DG)

Hắn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó đột nhiên mở miệng nói: "Cô giáo Tô, hay là chúng ta lên núi Vọng Nguyệt đi?"

Núi Vọng Nguyệt là một đoạn sườn dốc của Tây Kinh, trên núi còn có một hòn đá tên Vọng Nguyệt Thạch.

Nghe nói, Vọng Nguyệt Thạch là đại thi nhân Tô Đông Pha đề tự, bây giờ cũng là danh cảnh của Tây Kinh.

Mỗi khi trăng tròn, sẽ có rất nhiều du khách lên núi ngắm trăng.

Tô Uyển Nhi nghe Dương Tiểu Quang đề nghị, gật gật đầu: "Ừm, đêm nay vừa đúng là trăng tròn, còn có thể thưởng trăng."

"Chúng ta đi thôi."

Quán cà phê nào đó.

"Núi Vọng Nguyệt. Quả nhiên quen tay hay việc, Dương Tiểu Quang loại EQ cóc ếch kia lại còn có thể nghĩ đến nơi tốt như vậy. Xem ra là ra mắt nhiều, cũng không phải chuyện gì xấu!" Giọng nói của Hạ Hà tràn ngập oán niệm.

Sở Yên Nhiên nhìn qua Hạ Hà một chút, không có lên tiếng.

Sở Thi Kỳ cùng Dương Đóa Đóa lại có vẻ rất hưng phấn.

"Đi, chúng ta cũng lên núi Vọng Nguyệt đi!"

Một bên khác, Dương Tiểu Quang cũng không có hủy đi máy nghe trộm. Bởi vì, một khi hủy đi, ngay lập tức bọn Hạ Hà sẽ biết rõ.

Đi ngang chỗ công viên, Dương Tiểu Quang tiện tay đem máy ném vào một bụi cỏ hẻo lánh.

"Các ngươi chậm rãi nghe âm thanh Vọng Nguyệt đi."

( Chú thích: Buổi tối trong công viên có rất nhiều âm thanh kì lạ, các đạo hữu khi đi vào phải vô cùng cẩn thận !)

Sau khi ném đi máy nghe lén, Dương Tiểu Quang lại nhìn Tô Uyển Nhi, cười cười nói: "Hôm nay trăng tròn, chỗ Vọng Nguyệt chắc chắn rất đông người, hay là chúng ta sang phía biển đi dạo nha?"

"Nha." Tô Uyển Nhi cười một tiếng: "Ngươi quyết định đi."

"Vậy liền đi bờ biển."

Dương Tiểu Quang cũng không biết rõ, sau khi hắn cùng Tô Uyển Nhi rời đi, một cặp tình lữ đến chỗ lùm cỏ hắn vứt máy nghe lén. . .

Tây Kinh cũng là một thành phố du lịch biển, ngoài Long cung, còn có không ít bãi biển tốt.

Hai người đi tới nơi, mặc dù đã là ban đêm, nhưng bờ biển so với ban ngày lại càng thêm náo nhiệt, bóng người lay động, đèn đuốc sáng trưng.

"Ai." Dương Tiểu Quang thở dài: "Xem ra tính sai a, bờ biển người cũng không ít."

Tô Uyển Nhi cười cười: "Nhiều người, náo nhiệt, ta cảm thấy rất tốt."

Dương Tiểu Quang nhìn Tô Uyển Nhi cười một tiếng, trong lòng lướt qua một tia cảm xúc kì lạ.

Hắn đột nhiên nhớ tới bạn gái trước của mình.

Năm đó, bọn hắn đi tới bờ biển hẹn hò, Dương Tiểu Quang phàn nàn nhiều người, An Tĩnh cũng nói như vậy.

"Xem ra nữ nhân trâu bò không giống nhau, nhưng nữ nhân ôn nhu lại có vài chỗ giống nhau."

Dương Tiểu Quang chỉnh đốn cảm xúc, sau đó mỉm cười nói: "Ta đi mua mấy cái xâu nướng, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút?"

"Ừm."

Một lát sau, Dương Tiểu Quang cầm mấy tới cái xâu nướng cùng hai bình đồ uống.

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.

"Thử đi, nghe hương vị cũng không tệ lắm, không biết khi ăn sẽ như thế nào?" Dương Tiểu Quang đưa cho Tô Uyển Nhi một cái cánh gà nướng.

Tô Uyển Nhi nhận cánh gà nướng, nói: "Cảm ơn."

Dương Tiểu Quang trợn mắt một cái: "Tô lão sư, ngươi khách khí như vậy nữa, ta cũng không biết rõ nên nói cái gì. Ngươi bình thường cũng không ít giúp đỡ Đóa Đóa, ta mới là người nên nói cảm ơn."

Tô Uyển Nhi cười cười: "Giúp đỡ Đóa Đóa là trách nhiệm của ta."

Nàng ngừng lại, lại nói: "Kia, đã ngươi nói như thế, ta liền không khách khí."

Nói xong, nàng cầm lấy cánh gà nướng, nhẹ nhàng cắn một cái miệng.

Động tác tinh tế, ưu nhã.

Cái này khiến Dương Tiểu Quang bỗng nhiên lại nghĩ tới An Tĩnh.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Ai, đều do Hạ Hà, nhất định phải đào lên chuyện của An Tĩnh, hại ta đi hẹn hò lại nhớ tới bạn gái trước."

Đương nhiên, Dương Tiểu Quang cũng biết rõ, dù cho Hạ Hà không nhắc tới, hắn vẫn phải đối mặt An Tĩnh.

Ngày lão đại tròn bảy năm ngày giỗ cũng sắp đến, An Tĩnh nói sẽ trở về.

"Ai, nếu là An Tĩnh thật dẫn bạn trai trở về. . ."

"Đóa Đóa ba ba?" Lúc này, Tô Uyển Nhi thấy Dương Tiểu Quang ngẩn người, liền mở miệng nói.

Dương Tiểu Quang đơn giản chỉnh đốn xuống cảm xúc, sau đó cười cười nói: "Đừng gọi ta Đóa Đóa ba ba, gọi ta tiểu Quang a?"

"Ách, vậy được. Tiểu Quang, ta cảm thấy ngươi rất tốt, Đóa Đóa cũng ngoan như vậy, vì sao vẫn không tìm được lão bà chứ?" Vẻ mặt Tô Uyển Nhi hiện lên một tia hiếu kì.

"Có thể là bởi vì lão thiên gia để chúng ta cho người nào đó?" Dương Tiểu Quang nói.

Ra mắt nhiều lần, Dương Tiểu Quang đều đã biết nói những câu như thế này .

Gương mật Tô Uyển Nhi ửng đỏ, nàng yếu ớt nói: "Ngươi cảm thấy, ta sẽ là người kia sao?"

Dương Tiểu Quang thì nhìn Tô Uyển Nhi, một mặt chân thành nói: "Ta cảm thấy rất giống!"

Gương mặt Tô Uyển Nhi càng đỏ, hai tay nàng khấu chặt.

Một chút sau, cảm xúc của nàng dần dần bình tĩnh lại, thần sắc trên mặt biến ảo, cuối cùng mới nói: "Cái kia, tiểu Quang, có chuyện này, ta muốn nói cho người."

"Ừm, ngươi nói."

"Kỳ thật, ta có bạn trai."

Dương Tiểu Quang: . . .

Tô Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn Dương Tiểu Quang một chút, lại vội vàng nói: "Nhưng chúng ta đã thật lâu không có liên hệ, ta cùng hắn chỉ thiếu một lời chia tay."

"A, không có việc gì, ta cũng chờ nhiều năm như vậy, không quan tâm lại chờ nhiều mấy ngày." Dương Tiểu Quang cười cười nói.

Hắn ngừng lại, lại nói: "Nhưng mà, người nhà ngươi sẽ đồng ý hai chúng ta ở một chỗ sao? Ta dù sao cũng đã có nữ nhi."

Dương Tiểu Quang bỗng nhiên nhớ tới chuyện của Sở Yên Nhiên, lại bổ sung: "Ta không thể nào không quan tâm nữ nhi của ta."

"Cha mẹ ta, chỉ cần ta không gả cho bạn trai hiện tại, dù là nam nhân có con cũng được." Tô Uyển Nhi nói.

Dương Tiểu Quang lấm tấm mồ hôi.

"Bạn trai Tô Uyển Nhi rốt cuộc là loại người gì, lại bị nhạc phụ nhạc mẫu chán ghét thành như vậy."

Mặc dù hiếu kì trong lòng, nhưng Dương Tiểu Quang cũng không có hỏi rõ, nói trắng ra, việc này cũng là của Tô Uyển Nhi.

Mà lúc này, bọn người Hạ Hà cũng đã tới sườn núi.

Bốn người tìm nửa ngày cũng không thể tìm thấy Dương Tiểu Quang cùng Tô Uyển Nhi.

"A? Gia hỏa này chạy đâu rồi?" Hạ Hà một mặt buồn bực.

Đúng lúc này, máy nghe lén lại phát lên âm thanh.

Hạ Hà tranh thủ thời gian đeo ống nghe lên: "Ta nghe một chút xem bọn hắn đang nói cái gì."

Sở Yên Nhiên cũng đeo ống nghe lên.

Bên trong máy nghe trộm vang lên âm thanh của một nữ nhân quên mình rên rỉ : "A. . . A. . . Ân. . . A. . ."

( Đấy, các đạo hữu đã thấy buổi tối trong công nguy hiểm cỡ nào chưa. Nhớ phải cẩn thận đấy, đến lúc đó đừng nói ta không nhắc trước DG)

Bình Luận (0)
Comment