Trong nháy mắt, khuôn mặt Sở Yên Nhiên cùng Hạ Hà từ trắng hồng đổi sang đen hắc.
Sở Thi Kỳ cùng Dương Đóa Đóa thấy thế, đều rất hiếu kì.
"Mẹ, Quang thúc thúc cùng Tô lão sư đang làm gì a? Ta muốn nghe một chút, cho ta nghe một chút." Sở Thi Kỳ nói.
Dương Đóa Đóa cũng nhìn xem Hạ Hà nói: "Dì, ta cũng muốn nghe."
"Không được!" Sở Yên Nhiên cùng Hạ Hà cơ hồ trăm miệng một lời, khongo tháo tai nghe ra.
Sở Thi Kỳ cùng Dương Đóa Đóa liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ rất ủy khuất.
Sở Yên Nhiên cùng Hạ Hà trong lòng đại hỏa, nhất là Hạ Hà, lúc nào cũng có thể bạo tẩu.
Đều là người trưởng thành, âm thanh kia là gì, mọi người đã quá là rõ ràng.
"Dương Tiểu Quang, sắc ma này ra tay thật nhanh! Còn có Tô lão sư kia, nhìn rất nho nhã, sao lại thế!"
Sở Yên Nhiên lắc đầu.
Mặc dù ấn tượng của Dương Tiểu Quang với nàng không tốt, nhưng. . . Nhưng mà. . .
"Gia hỏa thật sự là lộ ra mặt thật a!"
Hạ Hà càng nghe càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
"Dương Tiểu Quang, ngươi cái hỗn đản này, ngươi nếu thật có nhu cầu, sao không tìm tiểu thư a!"
Hạ Hà rất tức giận.
"Tô Uyển Nhi, ngươi đến cùng đói khát bao nhiêu, liền Dương Tiểu Quang cũng lên. Ngươi cho rằng hắn sẽ phụ trách cho người sao? Nữ nhân ngu xuẩn!"
Sở Yên Nhiên lấm tấm mồ hôi.
Trong nội tâm nàng nói: "Ngươi thật không ngại nói người khác. Người lại xấu xí sao, có bao nhiêu nam nhân theo đuổi người, sao cứ theo Dương Tiểu Quang gốc cây này treo cổ lên?"
Liên quan tới bạn trai Hạ Hà, Sở Yên Nhiên cũng nghe nói.
Tên là Tống Thanh Phong, là người yêu cấp ba của Hạ Hà, đã bởi vì bệnh qua đời nhiều năm.
Chuyện trên núi Vọng Nguyệt, Dương Tiểu Quang cũng không hề hay biết.
Hắn vẫn cùng Tô Uyển Nhi hẹn hò bên bờ biên.
Nói là hẹn hò, nhưng hai người kỳ thật cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật gì, hoàn toàn chính là ăn uống nói chuyện phiếm.
Nhưng mà, Dương Tiểu Quang cùng Tô Uyển Nhi ngược lại nói chuyện rất ăn ý.
"A, hết đồ ăn rồi, ta lại đi mua chút." Dương Tiểu Quang nói.
"Ừm, được." Tô Uyển Nhi cũng vẫn có cảm giác chưa thỏa mãn.
Dương Tiểu Quang sau đó liền đi.
Mà lúc Dương Tiểu Quang rời đi, Tô Uyển Nhi cũng đứng lên.
Ngồi quá lâu, thân thể đều có chút tê.
Nàng quơ cánh tay một cái, đá đá chân, muốn hoạt động thân thể một chút.
Vừa vặn có mấy cái nam nhân vừa uống rượu xong đi ngang qua chô này, Tô Uyển Nhi lại phất tay cánh tay không cẩn thận đụng phải đối phương.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tô Uyển Nhi vội vàng nói.
Một nam nhân tay chân xâm kín nhìn Tô Uyển Nhi một chút, đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng: "Mỹ nữ, một mình thôi sao?"
"Không phải, bạn trai ta đã đi mua đồ ăn, lập tức liền trở về." Tô Uyển Nhi trong lòng rất sợ hãi, nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh nói.
"Bạn trai chỉ có một người, chúng ta lại có năm người, vẫn là nhiều người chơi vui hơn a?" Thanh niên tới gần Tô Uyển Nhi, cũng hướng nàng thổi ra hơi thở.
Mùi rượu nồng nặc bay vào mặt Tô Uyển Nhi để nàng ho khục khục.
"Các người mau tránh ra! Nếu không, ta sẽ báo cảnh sat!" Tô Uyển Nhi nhíu mày nói.
"Chậc chậc, thật là cô nàng phách lối a, đánh chúng ta, còn muốn báo cảnh? Được a, báo cảnh a, ta cũng nghĩ tìm cảnh sát đồng chí tranh luận phải trái tranh luận phải trái."
"Ta đã nói xin lỗi."
Thanh niên càng biểu lộ dữ tợn: "Xin lỗi nếu có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì? !"
Sắc mặt Tô Uyển Nhi tái nhợt.
Nàng nghĩ thừa dịp loạn rời đi, nhưng mới phóng ra một bước, liền trực người kéo lại.
"Cô gái, ngươi muốn đi đâu?" Thanh niên kia lại nhếch miệng cười nói.
Tô Uyển Nhi liều mạng tránh đi, nhưng không có cách nào thoát ra.
Mà lúc này, Dương Tiểu Quang xuất hiện, tay cầm một bó xuyên nướng.
"Tiểu Quang. . ."
Tthanh niên kia nhìn Dương Tiểu Quang một chút: "Ngô, đó chính bạn trai của người? Tiểu tử, bạn gái người đánh thương ta, ta muốn nàng bồi ta một đêm, có thể chứ?"
Dương Tiểu Quang không nói gì, hắn đi qua, đột nhiên đem đồ ăn trong tay vứt lên mặt thanh niên kia.
A a!
Đồ nướng cay nóng bay vào mặt, thanh niên kia liền hét thảm, hai tay buông ra Tô Uyển Nhi, che hai mắt của hắn.
Dương Tiểu Quang lại thuận thế đạp bay thanh niên kia.
Nhưng mà lúc này, bốn người khác trong nháy mặt lại chặn đường chạy trốn của Dương Tiểu Quang cùng Tô Uyển Nhi.
Dương Tiểu Quang không chút do dự, nắm lấy cổ tay Tô Uyển Nhi chạy vào phía biển.
Vùng bờ biển này tương đối vắng vẻ, rất ít người.
Mấy tên lưu manh kia cũng rất thông minh, chưa chờ Dương Tiểu Quang phát ra tiếng kêu cứu liền hô lớn nói: "Mọi người giúp chúng ta bắt lấy đôi nam nữ kia, bọn hắn là kẻ trộm!"
Bởi như vậy, mặc dù cũng không có người tới bắt Dương Tiểu Quang cùng Tô Uyển Nhi, nhưng cũng không có người tới giúp bọn hắn.
Mấy người rất nhanh liền đem Dương Tiểu Quang cùng Tô Uyển Nhi bức đến trong biển.
"Tiểu Quang, sao, làm sao bây giờ? Điện thoại vừa rồi cũng rơi, báo cảnh cũng không được." Kỹ năng bơi lội của Tô Uyển Nhi kỹ cũng không tốt, rất khẩn trương.
Dương Tiểu Quang thì nhếch miệng cười một tiếng: "Trong nước là địa bàn của ta."
Tô Uyển Nhi nhìn Dương Tiểu Quang tự tin cười, nội tâm bất an cũng dần dần biến mất.
"Đây chính là tín nhiệm cùng ỷ lại sao?"
Rõ ràng tình thế cực kỳ nghiêm trọng, tâm tư Tô Uyển Nhi bây giờ lại không lo lắng.
"Nếu như gả cho Dương Tiểu Quang, cũng là một cái lựa chọn tốt?"
Mà đổi thành bên kia, bốn tên lưu manh cũng đã gần xuống nước, một chút xíu liền bắt được Dương Tiểu Quang cùng Tô Uyển Nhi.
Theo bọn hắn nghĩ, Dương Tiểu Quang cùng Tô Uyển Nhi đã là cá trong chậu.
Bởi vì bọn hắn đã không có cách nào lại hướng chỗ sâu đi, bọn hắn đã đứng bên cạnh biên giới.
Nhưng mà, đúng lúc này, Dương Tiểu Quang đột nhiên lặn vào trong nước.
"A! Tự mình chạy trốn sao?"
Một thanh niên lùn nhìn Tô Uyển Nhi, ánh mắt cũng hiện ra.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên bị người trực tiếp kéo vào trong biển.
Ba người khác thấy thế, hoàn toàn biến sắc, vô ý thức lui lại.
"Có cá mập sao? !"
Nhưng mà, bọn hắn còn chưa kịp chạy về trên bờ liền trước sau bị kéo vào trong biển.
Ngay lúc Tô Uyển Nhi hoảng sợ bất an, Dương Tiểu Quang kéo bốn người lên bờ.
Bốn người đều đã uống rất nhiều nước, mặt mũi bầm dập, xem ra lúc dưới nước bị Dương Tiểu Quang hành hung không ít.
"Mẹ, vào nước đánh nhau với ta, tìm đánh sao?" Dương Tiểu Quang nói xong, lại đạp người lùn kia một cước, trong lúc nhất thời bá khí tăng vọt.
Về sau, Dương Tiểu Quang liền không lại để ý những người này, hắn một lần nữa trở lại trong biển, nắm tay Tô Uyển Nhi , mang nàng lên trên bờ.
Tô Uyển Nhi bị Dương Tiểu Quang nắm tay, cả người đều rất mộng.
Trong lòng nàng, hình tượng Dương Tiểu Quang dần dần cao lớn, trong lòng cũng giống như chú nai con.
Lúc này, Dương Tiểu Quang lại xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, cũng trách ta, nếu như ta không đề nghị đến bờ biển, cũng sẽ không gặp loại chuyện như thế nà."
Tô Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu: "Là ta đưa tới phiền phức, làm hại toàn thân người cũng ướt đẫm."
Dương Tiểu Quang ngó ngó, sau đó cười cười: "Không có việc gì. Trở về thay quần áo khác là được."
Tô Uyển Nhi khẽ cắn răng, sau đó đột nhiên lại nói: "Ta đưa ngươi trở về đi."
Dương Tiểu Quang hơi sững sờ, nội tâm phanh phanh nhảy.
"Hạ Hà các nàng bây giờ cũng còn trên núi Vọng Nguyệt? Trong nhà không ai, cô nam quả nữ, coi như thuận thế phát sinh một chút việc, cũng rất bình thường a? !"
Dương Tiểu Quang không ngốc, tất cả mọi người đã trưởng thành, Tô Uyển Nhi lời này kỳ thật chính là một loại tương đối mịt mờ mờ tỏ thái độ.
'Ta đưa ngươi về nhà', kỳ thật cùng 'Ta với ngươi về nhà' không có gì khác nhau!
Lộc cộc
Dương Tiểu Quang nuốt ngụm nước bọt.
"Ánh sáng mùa xuân liền muốn tới sao? Về nhà, về nhà, nhanh nhanh về nhà!"
( Ngốc đúng là có ngốc phúc, hôm nay 2 chương rồi nhé ! DG)