Hoa Hạ Thành Phố Đông hải.
Màn đêm buông xuống, hiện nay đang là mùa hè, nên thời tiết rất nóng bức, dù là ban đêm nhưng nhiệt độ ở thành phố Đông Hải cũng không giảm, mà càng kinh khủng hơn, trên 40 độ.
Trên con đường rộng rãi, Một Thiếu niên dáng người thon gầy ảnh mắt đen nhánh mặc động phục trường cấp 3 đông hải vẻ mặt mang đầy sợ hãi đang chay về phía cánh rừng.
Một Người mặc đồ đen chỉ lộ đôi mặt đột nhiên xuất hiên sau lưng, thân hình to lớn ,cơ bớp rắn ,chắc ánh mắt mang đầy sát khí không nói gì lập tức chém đến một đao.
thiếu niện sợ hãi ngã xuống đất may mắn thoát nạn, hắn vội vội vàng vàng chạy một mạch vào rừng miệng thở hồng hộc tay chân rã rời.
Người mặc đồ đen chém xong một đao vẫn đứng đấy nhìn vào khu rừng, nháy mắt đã biến mất.
Nhanh như một cơn gió đã áp sát thiếu niền vừa rồi.
" Hàm Tử Minh Ta là sát thủ làm gì có chuyện để người chạy thoát "
Giọng nói đầy phần khinh bỉ về phía người thiếu niên.
Đột nhiên giọng nói vang lên trong đầu Hàm Tư Minh.
" Đừng để hắn chết sớm quá để hắn chạy đến vách núi đi "
Giọng nói tuy không lớn như mang uy áp tựa như núi thái sơn .
Hàm Tử Minh vội vàng nhân lệnh.
" Tuân lệnh "
Người thiếu niên lúc nãy vội quay đâu lại đã không thấy báo dáng của người nam nhân lúc nãy đâu, liên chạy vào một hang núi. cơ thể hắn lúc này đã đến giới hạn.
Hắn giọng nói có vẻ mệt nhọc.
"Cái gì vậy chứ từ bé đến giờ ta toàn bị truy sát là thế nào, lúc trước có trường làng giúp đỡ, người trong làng bảo ông là kim đan cảnh gì đó, như ta hiện tại ở thành phố đông hải ko phải ở hải dương, cứ tưởng khi lên thành phố có thể học hành và lập nghiệp ở đấy ,chứ ai ngơ tí chết ! "
Hắn Lục Vân Thường, lớn lên ở hải dương một nơi hoang vu hẻo lánh . Hắn mô côi mẹ chỉ sống với bố từ nhỏ , cứ tưởng khi đỗ vào trường cấp ba đông hải liên có thể một bước lên mây , ai ngờ lại bị truy sát từ giang nam đến đông hải.
Lục Vân Thường giọng nói càng ngày càng nhỏ hắn như muốn ngất đi.
"Sống được là tốt rồi , giờ thoát được mấy tên này xong. Đi học nếu thành tích tốt có thể vào đại học nếu may mắn còn có thể đỗ đại học ,rồi đi tìm một công việc có lương cao tí lúc đó có thể báo đáp cha và người trong làng rồi. "
Đột nhiên sau lưng hắn một tia khí lạnh lập tức khiến hắn tỉnh táo lại , quay đâu thì thấy một nam nhân mặc đồ đen tay câm đao chém đến.
Hắn sợ hãi. Túm lấy đống đất xung quay ném lên rồi co dò bỏ chạy.
vẻ mặt đầy sợ hãi nói.
"CMN bọn này đến nhanh thế, chưa nghỉ được một phút, nữa cứ thế này mình không chết vì bị giết cũng chết vì mệt a! "
Hắn tuy rất mệt như , sau nhiều lần chay trốn thì hắn cũng có khảng năng chạy rất nhanh , so với vận động viên cũng hơn mấy phần.
Đột nhiên hắn dừng lại nhìn xuống chân thì thấy một vạch núi khiến hắn lùi lại mấy bước, quay người lại chạy về hướng rứng.
Lúc này lại xuất hiện rất nhiều tên sát thủ đứng trên cây và cả trên không.
Lục Vân Thường giọng nói sợ hãi vang lên.
"Cái này sao có thể bay trên không chứ có còn là con người không vậy!? "
Nhưng tên sát thủ nhìn hắn với một nhánh mắt đầy sát ý , giống như nếu muôn liên có thể có hắn chia ra thành năm phần.
Một giọng nói cất lên.
" Chơi đùa thế đủ rồi , người đã chuẩn chết chưa Lục Vân Thường "
Sát ý từ đó phát ra một người xuất từ sau lưng Lục Vân Thường.
Lục Vân Thường lúc này mặt mày sợ hãi không còn từ nào diễn tả.
Lục Vân Thường giọng nói sợ hãi không còn bình tĩnh quát lên.
"Tại sao các người luôn truy sát ta từ bé đến giờ!?"
Người sau lưng Lục Vân Thường nói.
" Người biết để làm gì, ngươi có thể thay đổi được gì không"
Lục Vân Thường lúc này quát lên thật to.
"Ta cần biết tại sao ,ta muốn biết lý do các ngươi truy sát ta!?"
Vừa nói xong tự nhiên đầu Lục Vân Thường rơi xuống đất khiến hắn bật ngờ mặt trợn tròn.
" Ta không muốn cho người biết đấy làm gì được ta nào haha! "
Nhưng tên sát thủ xung quay cũng cười hắn.
Một tên lên tiếng nói.
"Một tên phế vật mà thôi quan tâm làm gì nhiệm vụ hoàn thành rồi . đáng lẽ phải hành hạ hắn lâu thêm tí nữa cho hắn tìm đc hy vọng rồi dập tắt! "
Hàm Tử Minh mặt đầy ý khinh bỉ nói.
" Người nói cũng đúng một tên phế vật tầm thường mà thôi hành hạ hắn thêm tí nữa cũng được đấy . thời gian là vàng là bạc đâu ai ngồi chơi với chó mãi được chứ hahaha! "
Lục Vân Thường ánh mắt vô hồn nhìn người vừa giết mình.
Nhìn bọn chúng đi xa, đôi mặt hắn nhắm lại chập nhận sự thật.
Đột nhiên Lục Vân Thường tỉnh dậy.
" Ta chưa chết sao?! "
Một giọng nói âm trầm cất lên.
" Ngươi đã chết rồi chả qua ngươi đang ở dạng linh hồn thôi. Giờ đi xuống minh giới "
Lục Vân Thường mặt đầy vẻ tiếc nuối nói.
"Được thôi dù gì cũng thế, ta chả thể thay đổi được gì cả . Mà thật sự có minh giới sao "
một tiếng nói vang lên.
"Có đấy nó luôn tồn tại , ở một không gian nào đó, những người bị bắt nhầm linh hồn , lúc quay về cơ thể đã truyền ra ngoài. Tuy điều này chả ảnh hưởng gì đến minh giới lần thế gian vì cũng chả ai tin lời hắn nói cả , nên ta chả bao giờ quan tâm truyện đó"
Lục Vân Thường nghi hoặc.
"Thế có đầu thai chuyển kiếp chứ nhỉ ,hay có 18 tầng gì đó không "
"Có những gì người nghĩ trong đầu đều có . Trừ cái 18 tầng minh giới thì không có đâu "
"Vậy ông là tứ thần đúng chứ!? "
"Đúng"
Một bóng hình mờ mờ ảo ảo hiện lên trước mặt Lục Vân Thường.
Lục Vân Thường lúc này thật sự chập nhận sự thật rằng mình đã chết.
" Được rồi đi thôi tôi muốn đầu thai kiếp mới kiếp này khổ quá "
Tử thần mặt đầy âm trầm.
"Được thôi đi nào kiếp này, người thật sự rất khổ đấy .Thôi vậy ta bỏ ra một ít công đức cho ngươi đầu thai tốt tí "
Lục Vân Thường sắc mặt vẫn âp trầm nói.
"Vậy cảm ơn nhé"
Câu nói đó khiến tử thần bât ngờ nói.
"Người khống muốn sống lại sao . Mấy người khác đều là nghe đươc ta nói thếm lập tự quy xuống cầu xin được sống lại người vậy mà!?"
Lục Vân Thường khẽ mỉ cười .
"Sống lại ư . Nó có giúp ta thay đổi được gì không mấy tên đó chẳng nhẽ không truy sắt ta tiếp sao , ta có thể làm gì được bọn chúng chứ . Sống lại cũng bị giết thà chết luôn đi cho nhanh tử thần đừa ta đi nhanh đi "
Tử thần lấy lại tâm tình thanh tĩnh nhìn Lục Vân Thường ngật đầu nói.
" Ngươi cũng có chút cốt khí đấy, lâu lắm rồi mới gặp người như ngươi đi đến minh giới, ta giúp người đầu thai vào nhà tốt "
Lục Vân Thường nói.
"Cảm ơn nhé "
đột nhiên một cánh cổng mở ra từ không gian . Một đống xương khô chất đống lên nhau tạo thành một đường đi . Khiến hắn bất ngờ nhìn vào đó nói
" Đấy là đường đi đến minh giới sao . Cũng quá khoa chương đi! "
Tử thần mặt không biến sắc .
" Khoa chương gì chứ ta chưa kêu mấy nghìn linh hồn đứng xếp hàng đưa ngươi đến minh giới là bình thường rồi đấy "
Lục Vân Thường sắc mặt trấn kinh.
"biết mấy người ghê rồi, tôi đây là người phàm thôi sao so được với mấy thần tiên như ông chứ. Thế ông có thể quay ngược thời gian lại không! "
Câu hỏi khiến Tử Thần trầm ngâm suy nghĩ nói.
" chắc là không được đâu, Thời gian nó là thứ gì đó rồi ta không thể làm được gì "
"Vậy ư ,cũng đúng thời gian là gì chứ đâu phải muốn quay ngược là quay ngược được chứ "
sắc mặt Lục Vân Thường trầm xuống , đi vào minh giời , nháy mắt một cái , hắn đã thấy mình đang ở 1 nơi nào đó.
" Đây là minh giới sao!?"
" Không phải, đây là đường đi đến minh giới .Còn lâu mới đến minh giới "
"Này tử thần đừng kia có vết nứt gì kia!?"
Tử thần nghi vấn nói.
"Vết nứt , vết nứt gì chứ sao lại có một vết nứt chứ!?"
"Cái gì ,vết nứt hư không cmn chạy nhanh.Tiểu tử bám chắc vào!?"
Tử thần sắc mặt trầm xuống có chút sợ hãi.
Lục Vân Thường nghi hoặc hỏi.
" Vết nứt hư không, nó là cái gì vậy"
"Hỏi nhiều làm gì bám cho chắc vào, nếu không cái linh thể này của người cũng không còn đâu, đừng nói đến việc đầu thai "
Tử thần lúc này vẻ mặt đã không còn bình tĩnh như lúc nãy nữa sắc mặt có phân mầy sợ hãi.
"Ế hình như trước mặt có một vết nứt nữa kia?"
Tử thần quay lại nói.
"Tiểu tử nhà người sao vẫn có thể bình tĩnh được vậy . Khoan ngươi nói gì, cơ có một vết nứt trước mặt sao . CMN tiểu tử nhà người vẫn có thể bình thản như không có
gì thế hả ."
Tử thần lúc này Sắc mặt dẫn không còn đủ bình tĩnh nữa.
" Ta cũng không chắc có thể thoát khỏi không nữa . Nếu vận khí không tốt thì ta và ngươi đều phải bỏ mạng tại đây!"
Lục Vân Thường sắc mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì.
"Ồ thế ư"
"Người vẫn còn bình thản được sao!"
Tử thần quát lên mặt đầy tức giận.
"CBN, không ổn rồi .Bị hút vào hư không rồi giờ chỉ có con đường chết thôi !" (CBN là con bà nó )
Lục Vân Thường sắc mặt vẫn nhưng không có gì nói.
" Thì chết thôi, có gì ư ta chết 1 lần rồi chết lần nữa có sao đâu "
Từ thần tức giận quay ra đấm cho Lục Vân Thường một nhát
"CMN tiểu tử nhà người bị cái gì vậy hả . Thời khắc sinh tử mà nhà ngươi còn bình thản được sao !"
Lục Vân Thường sau khi ăn một đấm sắc mặt vẫn bình thản như không có truyện gì
"Ồ thế à , vậy là ta phải kêu gào cứu mạng lên mới đúng kịch bản sao"
"Đúng rồi đấy tiểu từ"
Tử thần bừng tỉnh quay lại cho Lục Vân Thường ăn thêm 1 cu đấm
"Đú má Tiểu tử ngươi uống nhầm thuốc hả!"
"Thôi thôi . Ta không so đo với tiểu tử nhà ngươi nữa"
Tử thần lúc này lấy lại sự bình tĩnh
"Dù sao cũng chết 10 giây nữa thôi ta và người đều bị hư không hút vào"
Tư thần đột nhiên nhớ ra điều gì đó nói
"Sao ta có thể quên được điều này chứ!"
" Khi rơi vào hư không tỉ lệ chết rất thấp, chỉ 80% thôi, còn 20% là sống ,nên tiểu tử nhà ngươi đừng lo!"
Lục Vân Thường quay lại cho tử thần ăn một cú đá hét lên
"CMN ngươi có bị ngu không 80% chết mà thấp á "
Đột nhiên Vết nứt hư không rách thêm 1 vết hút Lục Vân Thường vào đó .Tử thần lúc này sắc mặt đầy âm trầm nhìn Lục Vân Thường bị hút vào nói
"Ngươi vận khí cũng quá thấp rồi 20% nếu ngươi còn sống ta sẽ đi tìm.Còn giờ ta tìm cách chạy đây"
Lục Vân Thường lúc này vẻ mặt đầy ảm đạm nhìn mình đang bị hút vào hư không nhắm mắt chấp nhận sự thật