Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 14 -

“Tóm lại, lần sau gặp được người đó thì ngàn vạn lần đừng cảm thấy người đó là người tốt nhé?! Cũng đừng cảm thấy người đó là anh trai nhỏ dịu dàng tri kỷ nữa. Hôm nay em có thể ghé vào trên lưng người đó không có việc gì, đó là phúc phận tu tám kiếp của người nhà em đó!”

Ngài Thỏ tự mình xoay vòng một hồi, cuối cùng nghiêm túc nhìn về phía Tiểu Lộc: “Chị nói với em mấy câu này ít nhất cũng phải mất mười năm tu hành của mình, em đã nhớ kỹ chưa?”

Tiểu Lộc bày ra một bộ dáng nghe vào tai trái ra tai phải, liên tục gật đầu: “Em nhớ kỹ rồi!”

Ngài Thỏ đã sớm thu lại móng vuốt bén nhọn, thay vào đó là dùng thớ thịt mềm nhũn vỗ vào trán cô nhóc mấy cái: “Tức chết chị rồi! Em là nhân loại đại ngu ngốc!”

Tiểu Lộc: “... QAQ”

“Ngài Thỏ là yêu quái gì vậy?”

So với hồi còn nhỏ, trong ký ức của Tiểu Lộc, cô nhóc vẫn hay nắm tay bà ngoại, nhảy nhót đi về phía trước. Tuy rằng cô không nhìn được trong thế giới của bà ngoại có cái gì, nhưng có thể từ trong miệng của bà ngoại nghe được rất nhiều rất nhiều chuyện xưa về những người bạn của bà ngoại, cô nhóc có thể cố gắng tưởng tượng ra thế giới mà bà ngoại nhìn thấy đến cùng là như thế nào?

“Nó hả? Nó là thú chuyên lừa người.”

“Bà ngoại, lừa là có ý gì?”

“Ừm… chính là biến lời nói thật thành lời nói dối đấy!”

“Ồ.” Tiểu Lộc như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Vậy ngài Thỏ là yêu quái biết nói dối sao?”

“Không phải đâu.” Bà ngoại cười tủm tỉm vuốt đầu cô nhóc, chậm rãi bổ sung: “Ngài Thỏ rất thích nói ngược lại, cho nên lời mà ngài Thỏ nói, Tiểu Lộc phải học cách nghe ngược lại nha.”

Ngài Thỏ thở phì phò rời đi.

Một lát sau, bà Vương ở sau nhà đi đến cửa, trên tay cầm một cái chén sứ có nắp.

“Tiểu Lộc à, con ăn gì chưa? Bà làm bánh bao đường đỏ cho con này.”

Bà Vương mỉm cười hiền lành vuốt đầu cô nhóc, sau đó mở nắp chén sứ ra, hơi nóng thơm ngào ngạt đập vào mặt.

Tiểu Lộc ‘Oa’ một tiếng: “Cảm ơn bà.”

Trong sơn thôn nho nhỏ cách thị trấn gần nhất rất xa này, mọi người đều rất tốt bụng.

Thím hàng xóm hay chăm sóc cô nhóc, mỗi sáng đều đến nhà chải tóc cho cô, giúp cô cất kỹ quần áo không với tới trên giá phơi đồ, còn bà Vương sau nhà lại thường xuyên mang đồ ăn ngon đến cho cô.

Kể cả trưởng thôn hay là hàng xóm đều quan tâm chăm sóc cho cô nhóc.

Đám bạn cùng chơi với cô nhóc cũng vậy, tuy cô thường xuyên nói chuyện với những người mà bọn họ không nhìn thấy, còn làm những chuyện rất kỳ quái, nhưng cũng không ai xem cô nhóc là một người kỳ quái cả.

Cho nên Tiểu Lộc mới vui vẻ nhận bánh bao của bà Vương, dường như cô nhóc thấy bà Vương có chút mệt mỏi, rất rõ ràng là ngủ không ngon giấc.

“... Bà nội, Ma Đản còn chưa khỏe lại sao?”

Ma Đản là bạn nhỏ bình thường hay chơi với Tiểu Lộc, nhưng gần đây cậu nhóc bị bệnh, đã nằm trên giường rất nhiều ngày, cứ kêu đau đầu, cả người khó chịu, sau khi đi lên bệnh viện trên trấn kiểm tra cũng không phát hiện ra nguyên nhân, cũng không giải quyết được gì lại đưa trở về nhà.

Bình thường các thôn dân đều không tiết kiệm được bao nhiêu, không có cách nào có thể đưa một đứa nhỏ đi đến bệnh viện lớn hơn để khám bệnh được.

“... Đúng vậy.” Bà Vương nhẹ giọng trả lời.

Sau đó bà thấy cô nhóc ngẩng đầu lên, trên mặt đều là vẻ lo lắng không thôi.

Bà Vương thấy vậy nở nụ cười: “Tiểu Lộc không cần lo lắng, gần đây nó chăm chỉ uống thuốc, nhất định sẽ khỏe lên thôi.”

“Con có thể đi thăm Ma Đản không?” Tiểu Lộc lại hỏi.

Đương nhiên bà Vương sẽ không từ chối ý tốt của Tiểu Lộc, do dự một hồi rồi gật đầu đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment