Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 15 -

Ma Đản là một cậu nhóc hoạt bát năng động, thích trèo cây lấy tổ chim, xuống sông bắt cá, một cậu nhóc mà giống như một con khỉ.

Thế nhưng giờ phút này, cậu nhóc cuộn mình ở trên giường ôm đầu của mình, không ngừng kêu rên.

Kiểm tra ở bệnh viện cũng không phát hiện được nguyên nhân.

Nhưng Tiểu Lộc vừa liếc mắt một cái đã thấy có một sinh vật đen như mực, giống thạch hoa quả, có hai cái tay, đang nằm trên đầu của cậu nhóc không nhúc nhích.

Hóa ra chính cái tên xấu xa này hại Ma Đản đau như vậy!

Tiểu Lộc lấy hết dũng khí, dũng cảm tiến lên, muốn giúp cậu nhổ sinh vật kỳ quái trên đầu ra.

Trong mắt người khác, cô nhóc đang tiến lên sờ đầu của cậu nhóc đang kêu rên đau đầu kia, kiên nhẫn an ủi bạn nhỏ bị bệnh.

Xúc cảm của tên xấu xa này cũng giống như thạch hoa quả, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc, trên da cô nhóc thoáng truyền đến một trận đau đớn.

Tiểu Lộc nhịn xuống, sau đó bốp một tiếng, dùng sức bắt lấy nó kéo xuống.

Thạch màu đen kia cũng không thèm phản kháng mà chậm rãi thay đổi chỗ khác để nằm, nó quá trơn nên tay của cô không thể nắm chặt được.

Rất nhanh nó đã từng chút một bò lên cánh tay của Tiểu Lộc.

A! Đau quá!

Chỗ bị thạch hoa quả màu đen bám vào giống như gai nhọn đâm làm bàn tay của cô đau âm ỉ.

“Bà Vương, đột nhiên cháu nhớ ra còn có chút việc, đi trước đây!”

“A, Tiểu Lộc?” Bà Vương nghi hoặc muốn hỏi gì đó.

Nhưng Tiểu Lộc chưa kịp nghe, cô nhóc cố nén đau không biểu hiện ra ngoài, co cẳng bỏ chạy.

“Tiểu Hoa! Ngài Thỏ! Nhanh lên, cứu với!”

Lúc này, âm thanh không ngừng kêu đau của Ma Đản đã ngừng lại, cậu nhóc nghi ngờ sờ lên đầu của mình, sau đó kích động hô lên với bà Vương đang đứng bên cạnh: “Bà nội!”

Bà Vương cũng rất vui mừng, bà ôm cháu trai nhỏ nhắn của mình nhìn trái nhìn phải, sờ vào mái tóc húi cua của cậu nhóc, xoa xoa chỗ lúc trước cậu vẫn kêu đau, thấy cậu đã khôi phục lại vẻ bình thường, cuối cùng bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, ánh mắt của Ma Đản phản chiếu ra bóng lưng Tiểu Lộc, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó: “Vừa rồi Tiểu Lộc sờ vào đầu của cháu thì cháu không thấy đau nữa, có phải Tiểu Lộc…”

Bà Vương vừa rồi còn hiền lành ôm cháu trai, bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Loại chuyện này đừng nói lung tung với người khác, biết chưa?”

“A... Tại sao vậy?” Cậu nhóc gãi đầu, có chút không hiểu: “Tiểu Lộc giúp cháu, sau đó đầu đang đau đớn của cháu đã không còn đau nữa.”

“Chuyện Tiểu Lộc giúp cháu chỉ có chúng ta biết là được rồi.” Bà Vương rất nghiêm túc, gằn từng chữ nói với cháu trai: “Nếu nói cho người khác, sẽ mang đến phiền phức cho cô bé.”

“... Tại sao lại mang đến phiền phức hả bà?” Ma Đản khó hiểu hỏi: “Vậy được rồi, cháu không nói là được chứ gì.”

Ma Đản không biết chính là, bà nội của cậu nhóc nói xong những lời này, sau đó đưa lưng về phía mình, yên lặng lau nước mắt.

Chuyện bắt đầu từ khi bà Vương còn là một cô bé.

Khi đó bà bị rắn trên núi cắn, chân sưng vù như bánh bao, mất đi tri giác, người nhà cõng bà đi bệnh viện nhưng bác sĩ đều nói hoặc là cắt chân, hoặc là đứa bé này không thể giữ được nữa.

Một cô bé khác đi theo bà tới đây là bạn tốt của bà, cũng khuyên bà không sao, sau đó vuốt ve cái chân bị thương của bà vài cái.

Giống như là kỳ tích, trong một đêm, chân sưng phù như bánh bao của bà dần dần tiêu sưng, khôi phục lại cảm giác như bình thường.

Bác sĩ nói đây là kỳ tích của y học, còn người trong thôn đều nói đây là thần linh phù hộ.

Chỉ có bà nói năng lộn xộn, cố gắng nhấn mạnh với ba, đây là bạn tốt của mình làm!

Ba lại dùng sức kéo ống tay áo của bà xuống, ý bảo bà không nên nói lung tung.

Bình Luận (0)
Comment