Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 26 -

Phạm Vô Cữu nhe răng cười kéo con quỷ xui xẻo này lại gần mình một chút, vừa định mở miệng nói yêu cầu của mình thì con quỷ xui xẻo này lại sợ tới mức khóc lớn lên: “Đại nhân, tôi sai rồi! Tôi không dám nói xấu sau lưng ngài nữa! Cầu xin ngài đừng bóp nát đầu của tôi!”

Phạm Vô Cữu: ... Anh ta đang nói cái gì vậy? Hắn làm cái việc bóp nát đầu quỷ bạo lực này từ khi nào? Sao hắn lại không biết?

Bên cạnh lại truyền đến tiếng nói thì thầm run lẩy bẩy.

“Nhìn kìa! Hắc Vô Thường đại nhân sắp phát lực rồi!”

“Đúng vậy đúng vậy, lát nữa Hắc Vô Thường đại nhân sẽ bóp nát đầu đại ca như bóp đậu phộng, nếu các người còn quan tâm đến cái mạng nhỏ của mình, không muốn chết lần nữa, vậy còn không mau chạy đi. Chạy mau!”

“Xin lỗi đại ca! Nếu kiếp sau đại ca có biến thành ruồi muỗi gì đó thì chúng tôi sẽ chăm sóc dưỡng lão cho đại ca. Bây giờ chúng tôi đi trốn trước đây, giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt!”

Đám yêu quái cô hồn vừa rồi còn vây xem, vèo vèo vài cái đã chạy sạch toàn bộ.

Phạm Vô Cữu: “...”

Lần đầu tiên hắn cảm giác được ác danh của mình lan xa là một chuyện bất tiện như thế nào.

“Anh yên tâm.” Phạm Vô Cữu an ủi con quỷ xui xẻo trong tay mình: “Tôi sẽ không bóp nát đầu của anh như bóp đậu phộng đâu.”

Quỷ xui xẻo càng run dữ dội hơn: “Vậy ngài chuẩn bị đập bẹp hồn của tôi thành mì sợi dài thòng lòng rồi đưa tôi đi xuống địa phủ đúng không?”

Vẻ mặt Phạm Vô Cữu càng ghét bỏ: “Không! Tại sao tôi phải làm như vậy? Thật ghê tởm!”

Quỷ xui xẻo thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi thấy hình như anh biết rất nhiều tin tức ở nhân gian, muốn anh giúp tôi tìm một…” Phạm Vô Cữu giơ tay khoa tay múa chân một chút: “Tìm một người mặc đồ cổ trang màu trắng, dáng dấp rất đẹp, còn là một quỷ sai thích cười híp mắt.”

Quỷ xui xẻo vô cùng chân chó, gật đầu như giã tỏi: “Hắc Vô Thường đại nhân, tôi sẽ đi tìm giúp ngài. Sau khi tìm được rồi thì phải làm sao?”

“Tìm được rồi thì giúp tôi nhìn chằm chằm hắn, nhìn xem rốt cuộc trong khoảng thời gian này hắn đang làm gì?” Phạm Vô Cữu liếc con quỷ xui xẻo một cái: “Nhìn anh có rất nhiều đàn em, tìm một quỷ sai có khó không?”

“Không khó không khó, đừng nói quỷ sai, cho dù là cô hồn dã quỷ chết ba trăm năm chúng tôi cũng sẽ đào đất lên ba mét tìm cho ngài!”

Quỷ xui xẻo vì bảo vệ mạng nhỏ của mình mà liều mạng gật đầu, Phạm Vô Cữu nghe cũng vui vẻ, buông lỏng xiềng xích trong tay: “Được, nhớ kỹ những lời tôi vừa nói đấy!”

“Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”

“Hả? Nhớ kỹ? Nhớ kỹ cái gì?”

“Hắc Vô Thường đại nhân muốn chúng tôi tìm một nữ quỷ sai mặc đồ cổ trang màu trắng, bộ dạng rất đẹp, sau đó theo dõi người ta.” Quỷ xui xẻo vỗ ngực bốp bốp: “Yên tâm, ngài cứ tin ở chúng tôi đi.”

Hắc Vô Thường bị dọa cho sợ hãi như muốn biến thành Hôi Vô Thường.

Câu nói vừa rồi kia cũng không phải là hắn nói nha!

Hơn nữa vì sao đột nhiên lại biến thành tìm nữ quỷ sai? Sao con quỷ xui xẻo này lại hiểu thành cái ý này chứ?!

Hắn nghiến răng ken két, cứng ngắc quay đầu lại, giây tiếp theo bỗng nhiên có cảm giác một bàn tay vừa quen thuộc vừa lạnh lẽo khoác lên vai hắn, giọng nói như cười như không: “Nữ quỷ sai, hửm?”

Phạm Vô Cữu rùng mình một cái.

Nói đi cũng phải nói lại, vì sao biến thành quỷ còn có thể rùng mình?

“Tiểu Bạch, cậu nghe lầm rồi.”

Phạm Vô Cữu phản ứng cực nhanh, không dám quay đầu lại, nhanh chóng tẩy sạch cho mình, mặt không đổi sắc vô tội nói: “Nữ quỷ sai? Cái gì mà nữ quỷ sai? Anh có từng nghe qua tôi sống hơn ngàn năm mà lại cảm thấy hứng thú với nữ quỷ sai nào chưa?”

Quỷ xui xẻo kia nghe vậy nhanh chóng nói một câu: “Thì ra là thế, vừa rồi Hắc Vô Thường đại nhân muốn tìm một nam quỷ sai tuấn tú chứ không phải nữ.”

Phạm Vô Cữu: “...?”

Hắn không có… hắn không có… đừng nói bừa!

Bình Luận (0)
Comment