Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 27 -

Nhiệt độ bốn phía quanh cơ thể của Phạm Vô Cữu càng ngày càng thấp, hắn cứng cổ dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp quay đầu lại, đối diện với đôi mắt màu mực kia, cẩn thận hô lên: “... Tiểu Bạch.”

Nhưng hắn dựa vào da mặt rất dày, không đợi Tạ Tất An phát tác, bày ra tư thế của anh em tốt đưa tay vòng qua bả vai của anh, nhanh miệng nói: “Thật là, Tiểu Bạch, cậu nghiêm túc như vậy làm gì? Thời gian trước cậu ném hết công việc cho tôi, tôi còn chưa tính nợ với cậu đâu.”

Hắn cũng chỉ dám ngang ngược với người anh em này ở bên trong điện thoại mà thôi.

Khi gặp Tạ Tất An ở bên ngoài, nhất là trong tình cảnh chột dạ trước mắt, đương nhiên Phạm Vô Cữu là một trong những người thuộc nhóm người cười tủm tỉm nhưng trong lòng sợ hãi.

Sao tổ tông này lại xuất hiện ở đây vậy?

Hắn đang lo lắng tìm khắp thế giới cũng không tìm thấy tổ tông này, suy nghĩ muốn làm chút chuyện gì đó, nhưng vì sao anh lại chọn lúc hắn định gây chuyện để xuất hiện vậy, hu hu hu…

Khuôn mặt Phạm Vô Cữu cười đến cứng đờ.

Bên này, cuối cùng Tạ Tất An mới mở miệng: “Định lén theo dõi tôi sao?”

“Nào dám!” Phạm Vô Cữu cảm giác lông tơ của mình sắp dựng lên: “Cậu xem từ trên này xuống dưới kia, có ai dám đánh chủ ý lên người của Tiểu Bạch cậu không?”

Tạ Tất An mặt mày cong cong nhìn hắn, rõ ràng là nụ cười không thể ôn hòa hơn, nhưng lại làm một quỷ sai như hắn phải cúi đầu.

Phạm Vô Cữu cẩn thận rụt cổ lại.

“Vậy là tốt.” Tạ Tất An nói tiếp: “Nếu tôi không cẩn thận, lúc theo dõi tôi lại bị tôi làm ngộ thương đến quỷ vô tội thì không tốt lắm đâu.”

Phạm Vô Cữu: “Ha ha.”

Có quỷ mới tin những lời này của tổ tông cậu! Những tin đồn có liên quan đến quỷ sai dùng tay không bóp nát sọ yêu quái từ đâu truyền ra, cậu cho rằng tôi không biết sao tổ tông kia?!

Quỷ xui xẻo không hiểu không khí này, bỗng nhiên mở miệng: “Vị thiếu gia mặc đồ trắng này, chẳng lẽ quỷ sai mà Hắc Vô Thường đại nhân vừa mới nhờ chúng tôi hỗ trợ tìm là anh sao?”

“Không phải!”

Phạm Vô Cữu giống như mèo bị giẫm trúng đuôi, vẻ mặt sợ hãi mở miệng để che giấu nỗi sợ của mình.

Giờ phút này nếu trong tay hắn thật sự có Đoạt Hồn Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên, hắn sẽ lấy nó ra tát vào khuôn mặt của con quỷ xui xẻo này.

Quỷ kia có biết nói chuyện không vậy?! Có biết nói chuyện hay không chứ?!

Đều là quỷ già đầu rồi, thế nào vừa há mồm là đẩy hắn vào hố lửa vậy?!

Vẫn may dường như Tạ Tất An không có ý định so đo với hắn, mà dựa theo động tác vừa rồi của hắn, cũng khoác tay lên vai hắn như anh em tốt.

Phạm Vô Cữu:... Nói thật sự là có chút lạnh, vì sao tất cả mọi người là quỷ, nhưng hắn lại có thể lạnh như vậy?

“Tiểu Hắc.”

“... Sao vậy người anh em?”

“Gần đây cậu rất rảnh?”

Phạm Vô Cữu liều mạng lắc đầu: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi rảnh vậy, tôi tuyệt đối không rảnh.”

Tạ Tất An lại cười híp mắt lặp lại một câu: “Gần đây cậu rất rảnh.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định với giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Ý sâu xa của những lời này là, cho dù cậu không rảnh cũng phải rảnh.

Phạm Vô Cữu nhận mệnh gật đầu: “... Đúng, gần đây tôi rất rảnh.”

“Vậy thì quá tốt rồi, tôi còn đang lo công việc kế tiếp không biết nhờ vả vào ai.”

Phạm Vô Cữu: “...?”

Không phải chứ! Lời này của Tiểu Bạch là có ý gì? Hắn không thích nghe, mau thu hồi lại đi!

“Từ trước cho tới nay, Tiểu Hắc là người mà tôi tín nhiệm nhất, tôi cảm thấy là anh em của mình thì có thể nhờ đưa hồn phách của quỷ đi.” Tạ Tất An cười khanh khách hỏi hắn: “Vậy cậu nhất định sẽ không từ chối lời thỉnh cầu nho nhỏ này của tôi chứ?”

Phạm Vô Cữu: “...”

Trầm mặc một lúc lâu, hắn nặn từ trong kẽ răng ra một câu: “... Được.”

Hắn cũng không dám nói câu không được nha.

Bình Luận (0)
Comment